• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Giai Ý không hề muốn quan tâm tới Phó Như Ngọc, vẫn đang tao nhã thưởng thức cà phê mà mình đem đến với Tô Thiên Bội.

Nhưng cô không muốn gây chuyện, không có nghĩa là Phó Như Ngọc sẽ không gây sự với cô.

Thấy Du Giai Ý hoàn toàn không để ý đến mình, Phó Như Ngọc hai tay chống hông đứng trước cái bàn Tô Thiên Bội đang ngồi, vừa mở miệng đã bắt đầu mỉa mai Du Giai Ý: “Ui, có những người ra nước ngoài được một năm mà lại trở thành người điếc rồi à?”

Phó Như Ngọc tỏ ra trịch thượng trước mặt Du Giai Ý quen rồi, cũng quen nói mấy lời ác độc, cho nên hoàn toàn quên mất sau khi Du Giai Ý ly hôn với Phó Quân Hạo thì Du Giai Ý chẳng còn quan hệ quái gì với cô ta nữa cả, đương nhiên cũng sẽ không chiều ý cô ta nhường nhịn cô ta nữa.

Du Giai Ý ngồi vững vàng trên chỗ ngồi, ngước mắt lên nhìn Phó Như Ngọc rồi hờ hững nói: “Hình như tôi đã thay đổi rồi, nhưng cô Phó thì lại chẳng thay đổi một chút nào.”

Du Giai Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu ngạo của Phó Như Ngọc rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Vẫn khiến người khác chán ghét giống như trước đây.”

“Cô...” Phó Như Ngọc đã quen với việc Du Giai Ý ngậm đắng nuốt cay rồi, hoàn toàn không ngờ rằng Du Giai Ý sẽ mắng cô ta không chút nể nang như vậy.

Đã thế còn mắng cô ta trước mặt nhiều người của đoàn phim như thế, khiến cô ta mất hết thể diện.

Phó Như Ngọc xấu hổ phẫn nộ đến mức mặt nhăn rúm ró lại, mất khống chế cầm cà phê trong tay tạt hết lên người Du Giai Ý.

Nếu như hôm nay người khiến cô ta bẽ mặt không phải là Du Giai Ý, có khi Phó Như Ngọc sẽ không điên cuồng đến thế.

Nhưng cô ta bắt nạt Du Giai Ý quen rồi, đột nhiên bị Du Giai Ý phản kích nặng nề như vậy, hụt hẫng quá lớn trong lòng cô ta khiến cô ta thẹn quá hóa giận mặc kệ tất cả.

Không ai có thể ngờ Phó Như Ngọc sẽ kiêu ngạo hống hách đến mức tạt luôn cà phê vào người khác, tất cả mọi người đều sững sờ.

Du Giai Ý ngả người về phía sau theo bản năng, cà phê không tạt lên người cô, nhưng lại tạt hết lên cánh tay trắng nõn của cô.

Lúc này đang là giữa hè, Du Giai Ý chỉ mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay, cánh tay trắng nõn của cô lập tức bị bỏng cho đỏ rực.

Tô Thiên Bội lập tức nổi giận, đầu tiên rút giấy lau ra đưa cho Du Giai Ý trước, sau đó đứng bật dậy, chỉ vào Phó Như Ngọc rồi chửi tục thẳng miệng luôn: “Mẹ nó mày muốn chết đấy à?”

Trước khi debut, lúc ở trường Tô Thiên Bội luôn là một học sinh kém theo phong cách chị đại, sau khi làm idol mới kiềm chế đi rất nhiều, lúc này thực sự đã bị Phó Như Ngọc chọc cho nổi giận rồi.

Thậm chí cô ấy còn xắn tay áo ngay tại chỗ muốn tiến lên tát cho Phó Như Ngọc một phát, nhưng đã bị Du Giai Ý ngăn cản ngay lập tức.

Tuy Du Giai Ý bị tạt cà phê lên người nhưng trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, cô tuyệt đối không cho phép Tô Thiên Bội mất đi chừng mực trước mặt nhiều người như vậy.

Bởi vì Tô Thiên Bội là thần tượng đang hot, nếu như cảnh Tô Thiên Bội đánh người bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị đối thủ bôi nhọ.

Cô kéo Tô Thiên Bội về rồi an ủi: “Tô Thiên Bội, không sao đâu.”

Tô Thiên Bội tức đến mức muốn nổ phổi, quát ầm lên: “Đã bị cô ta tạt hết cà phê lên người rồi mà cậu còn nói không sao à?”

“Đúng vậy, không sao.” Du Giai Ý cong môi cười với Tô Thiên Bội, sau đó lại nói: “Bởi vì... tớ sẽ tạt lại.”

Sau khi Du Giai Ý nói xong liền bưng cốc cà phê trước mặt cô lên, giơ tay tạt về phía Phó Như Ngọc không chút nể nang.

Cô còn ác độc hơn cả Phó Như Ngọc, cô tạt thẳng lên trên mặt Phó Như Ngọc luôn.

Phó Như Ngọc kêu ré lên như lợn bị chọc tiết, cà phê của Du Giai Ý thì cũng không nóng nữa rồi, tạt lên trên mặt Phó Như Ngọc cũng sẽ không khiến cô ta bị bỏng, nhưng đủ để khiến hình tượng của Phó Như Ngọc trở nên vô cùng thảm hại nhếch nhác.

Điều này đối với Phó Như Ngọc đúng là chí mạng, con người Phó Như Ngọc trước giờ đều yêu thương khuôn mặt kia của mình, cũng là người trọng thể diện.

“Du Giai Ý!”

“Con khốn nạn kia! Dám tạt cà phê lên người tao à!”

“Tao phải giết mày!”

Tiếng chửi rủa của Phó Như Ngọc vang vọng khắp đoàn phim, cô ta vừa lau lung tung cà phê trên mặt vừa định lao về phía Du Giai Ý.

“Có chuyện gì đấy?”

Một giọng nam vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng vang lên, Phó Quân Hạo và đạo diễn đoàn phim rồi cả Trang Ý Lan cùng đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK