Thật ra người xung quanh đều cảm nhận được quan hệ mập mờ khó nói giữa Phó Quân Hạo và Du Giai Ý, nhưng không ai dám nói thêm gì cả.
Sau khi Tô Thiên Bội gây ầm ĩ một trận liền lui về, dáng vẻ như đang xem phim hay, đứng bên cạnh thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của Phó Quân Hạo sau khi liên tiếp bị Du Giai Ý cự tuyệt, tiện thể thưởng thức luôn vẻ mặt vô cùng đặc sắc của Phó Như Ngọc.
Trơ mắt nhìn anh trai nhà mình ân cần với vợ cũ, đã vậy vợ cũ kia còn là người mà từ trước tới giờ cô ta luôn chướng mắt, ức hiếp và nhục mạ, cho nên chắc chắn trong lòng của Phó Như Ngọc không hề dễ chịu.
Cuối cùng vẫn là Trang Ý Lan đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với Du Giai Ý trước: “Du Giai Ý à... Hay là con đến bệnh viện xem thử đi.
Du Giai Ý hơi khó xử nói: "Cô à, vốn dĩ là con có vài thắc mắc muốn hỏi cô...
Trang Ý Lan là biên kịch vàng nổi tiếng, bình thường rất bận rộn, khó khăn lắm Du Giai Ý mới tìm được một cơ hội để hẹn Trang Ý Lan, cho nên cô không muốn rời đi một chút nào.
Trang Ý Lan an ủi cô: “Không sao đâu, sau khi con đến bệnh viện xử lý vết thương xong thì chúng ta sẽ liên lạc lại.
Quan hệ giữ Du Giai Ý và Trang Ý Lan tốt như vậy, Phó Như Ngọc lại tiếp tục kinh ngạc tới nỗi rớt cằm.
Du Giai Ý là cái thá gì đâu, vậy mà có thể trèo cao quen biết được Trang Ý Lan?
Trang Ý Lan nổi tiếng là một người thanh cao kiêu ngạo nhưng lại tài hoa hơn người, là cây đa cây đề trong giới biên kịch, biết bao người muốn nhờ Trang Ý Lan nâng đỡ những biên kịch mới nhưng Trang Ý Lan đều cự tuyệt không chút khách sáo.
Vậy mà lúc này Du Giai Ý lại gọi Trang Ý Lan là cô giáo, chẳng lẽ Du Giai Ý là biên kịch?
Du Giai Ý rất tôn trọng Trang Ý Lan, nếu như Trang Ý Lan cũng đã nói vậy rồi thì cô đành phải thỏa hiệp quay người đi ra ngoài trước, Phó Quân Hạo khẽ híp mắt rồi đi theo.
“Anh!”
Phó Như Ngọc làm vậy khiến Phó Quân Hạo tức đến mức muốn gào khóc. Ban đầu cô ta còn tưởng anh trai mình đến rồi thì có thể giúp cô ta hành hạ Du Giai Ý cho cô ta hả giận. Ai ngờ đâu anh trai cô ta bắt cô ta xin lỗi Du Giai Ý thì thôi đi, đã thế còn phạt nhốt cô ta nữa chứ.
Cô ta tức muốn chết.
Trang Ý Lan liếc nhìn Phó Như Ngọc cứ nháo nhào mãi không ngừng, không nhịn được mà lên tiếng nói: “Cô Phó, từ trước tới giờ tôi đã biết có tiền thì có thể mua được mọi thứ, có tiền thì có thể mua được tình yêu, có thể mua được tất cả những món đồ vật chất, nhưng lại có một thứ không mua được."
“Là giáo dục.” Sau khi Trang Ý Lan nhẹ nhàng ném cho Phó Như Ngọc mấy chữ như vậy xong liền gọi Tô Thiên Bội rồi xoay người rời đi.
Ý của Trang Ý Lan là đang mắng Phó Như Ngọc không có giáo dục. Gương mặt của Phó Như Ngọc lúc xanh lúc trắng, xấu hổ đến nỗi đành phải ôm mặt chạy
đi.
Mà sau khi cái tên được gọi là bạn trai của cô ta lẻn trong đám đông xem hết trò cười này liền yên lặng né đi, người mà bị biên kịch vàng Trang Ý Lan diss thì anh ta cũng không dám tiếp tục xuất hiện cùng nữa.
Trong cái giới này, người sản xuất có tiền là người ở đỉnh kim tự tháp, còn cây đa cây đề trong làng biên kịch như Trang Ý Lan cũng được xem như một nửa đỉnh kim tự tháp rồi.
Nếu anh ta vẫn còn muốn tiếp tục tồn tại trong giới này thì phải cách Phó Như Ngọc thật xa.
Du Giai Ý và Phó Quân Hạo một trước một sau ra khỏi đoàn làm phim, xe của Phó Quân Hạo đỗ ở bên cạnh.
Du Giai Ý cũng không đi thẳng lên xe mà đứng lại ngay bên cạnh xe rồi nói với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, vở kịch quân pháp bất vị thân không nuông chiều em gái của anh cũng đã diễn xong rồi đấy, để tôi tự mình đến bệnh viện là được.”
Bàn tay vừa định mở cửa xe của Phó Quân Hạo khựng lại, trong lòng không hiểu sao lại bùng lên ngọn lửa.
Anh đóng sầm cửa xe lại rồi quay đầu nhìn cô nghiến răng nói: “Cô cảm thấy tôi răn dạy trừng phạt Như Ngọc là đang diễn kịch cho người khác xem à?”
Du Giai Ý hờ hững hỏi lại anh: “Chẳng lẽ không phải chắc? Phó Như Ngọc náo loạn thành như vậy mà anh còn che chở, vậy chẳng phải đang tuyên bố với người ngoài rằng nhà họ Phó các anh không có gia giáo hay sao?”
Đây là lý do duy nhất mà suốt dọc đường đi cô có thể nghĩ ra tại sao hôm nay Phó Quân Hạo lại ra mặt trừng phạt Phó Như Ngọc vì cô, đó là vì thể diện của nhà họ Phó.
Nếu không thì anh cần gì phải làm vậy?
Thời điểm còn làm vợ chồng còn chẳng quan tâm tới sống chết của cô, vậy tại sao ly hôn lại phải quan tâm?
Phó Quân Hạo mím môi, suýt chút nữa bị cái lý do cô tự nghĩ ra kia chọc tức phát ngất.