• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm An Ngưng vừa nói vừa dựa vào bên cạnh Phó Quân Hạo, trong lòng hoàn toàn vui đến nở hoa.

Cô ta cũng không ngờ rằng Du Giai Ý lại chủ động đề nghị ly hôn, còn trở mặt với Phó Quân Hạo thành như thế này.

Từ lâu Thẩm An Ngưng đã hối hận vì chia tay với Phó Quân Hạo, khi đó cô ta cũng không muốn chia tay với anh thật, cô ta tưởng rằng Phó Quân Hạo sẽ đợi mình, không ngờ Phó Quân Hạo vừa quay đầu đã ngủ với Du Giai Ý rồi cưới cô.

Khi đó cô ta suýt chút nữa thì phát điên, suốt ba năm nay cô ta không ngừng xúi giục Phó Như Ngọc gây khó dễ cho Du Giai Ý, không ngừng bảo Phó Như Ngọc châm ngòi ly gián giữa Phó Quân Hạo và Du Giai Ý, chỉnh là để Phó Quân Hạo chán ghét Du Giai Ý.

Thẩm An Ngưng và Phó Quân Hạo đã quen biết rất nhiều năm, cô ta rất hiểu tính cách kiêu ngạo của Phó Quân Hạo. Du Giai Ý khiến anh mất hết thể diện như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn thôi.

Nếu như Du Giai Ý không đề nghị ly hôn thì cô ta cũng đang chuẩn bị nghĩ cách bắt tay với Phó Như Ngọc để khiến bọn họ ly hôn đây. Bây giờ xem ra đến cả ông trời cũng đang giúp cô ta, đúng lúc cô ta có thể bớt sức lực đối phó với Du Giai Ý.

Du Giai Ý vừa xuống sân khấu đã được Tô Thiên Bội bảo vệ đi vào xe bảo mẫu của mình rồi rời đi, vừa vào trong xe Du Giai Ý đã nhũn tay nhũn chân ngồi phịch vào chỗ. Ban nãy cô căng thẳng muốn chết, sợ mình nhất thời thấy rén không dám ném vào mặt Phó Quân Hạo,

Tô Thiên Bội ôm lấy cánh tay cô rồi an ủi: “Honey à, vừa rồi cậu ngầu thật đấy.”

Du Giai Ý uể oải nói: “Thật à?”

Cô không mong thần thái của mình tiêu sái ngầu lòi bao nhiêu, chỉ mong có thể diễn màn kịch này một cách bình thường khiến Phó Quân Hạo ly hôn với cô không chút do dự.

Tô Thiên Bội lấy điện thoại của mình ra: “Thật, tớ còn quay lại cho cậu luôn này.”

Du Giai Ý: “...”

Tô Thiên Bội vừa xem video mình quay vừa hả hê nói: “Ui trời, cậu không biết đâu, cái mặt của tổng giám đốc Phó đen như than luôn, có khi trong cuộc đời vinh quang của anh ta chưa bao giờ có lúc phải mặt xám như tro như vậy đâu.”

Ánh mắt Du Giai Ý dừng trên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông trong video, đáy lòng có đau đớn quẩn quanh.

Đây là lần cuối cô nhìn anh rồi, sau này gặp lại, cô sẽ hoàn toàn coi anh như người xa lạ.

Bởi vì hôm qua Du Giai Ý đã nói như vậy nên sáng sớm ngày hôm sau cửa cục dân chính đã có một đống phóng viên đang tụ tập, đợi chụp cảnh Phó Quân Hạo ly hôn.

Đúng thật là Phó Quân Hạo đã xuất hiện tại cục dân chính đúng giờ, đeo một cái kính râm lớn che đi tất cả cảm xúc nơi đáy mắt anh. Đám phóng viên điên cuồng chụp Phó Quân Hạo, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy người gọi là mợ Phó kia.

Trong bức ảnh được lưu truyền tối hôm qua, mợ Phó kia mặc một chiếc váy màu đỏ tươi chói sáng, cho bên bọn họ đều đang đợi người phụ nữ này xuất hiện.

Khoảng chín rưỡi, một người phụ nữ mặc quần áo rộng rãi đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai bước vào cục dân chính, trên người cô toàn là mùi rượu rất nồng, đám phóng viên đều nhíu mày lại.

Tên bợm rượu ở đây ra vậy, mới sáng sớm ngày ra đã chạy tới cục dân chính làm gì?

Bọn họ không biết bợm rượu này chính là mợ Phó mà bọn họ đang đợi. Tối hôm qua Du Giai Ý và Tô Thiên Bội uống rượu đến ba giờ sáng, chúc cô cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, đương nhiên cũng có chút ý mượn rượu chữa lành vết thương.

Dù gì thì cô cũng đã yêu Phó Quân Hạo ba năm, đoạn tình cảm này không phải nói buông xuống là có thể buông ngay lập tức được.

Bởi vì thân phận của Phó Quân Hạo, nhân viên công tác của cục dân chính đã chuẩn bị riêng một phòng làm thủ tục cho hai người bọn họ. Sau khi Du Giai Ý đẩy cửa đi vào thì vội vàng nói xin lỗi với Phó Quân Hạo đang sa sầm mặt: “Xin lỗi, đêm qua uống nhiều nên vừa mới dậy.”

Phó Quân Hạo đợi cô lâu lắm rồi, sắc mặt càng ngày càng xụ xuống, nghe thấy lời cô nói, anh nhướng mày: “Du Giai Ý, không phải cô vì sắp ly hôn cho nên buồn bã đau khổ đến mức mượn rượu giải sầu đấy chứ! Nếu là như vậy thì tôi có thể...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK