Thấy Hàn Nghi và Mộ Dung Thanh đều không quan tâm đến mình ,Nhược khuê đành ôm mặt khóc chạy về những vẫn không từ bỏ .
Hàn Nghi nói với nhau Mộ Dung Thanh.
" em đừng để chuyện này làm phiền lòng , em là người quan trọng của anh em là người tốt nhất ."
" Em sẽ không vì những người này mà khó chịu đâu, anh đừng lo. Dù sao chúng ta cũng chỉ ở tạm vài ngày anh đừng làm mất hòa khí với mọi người.sáng mai chúng ta rời đi "
" được "
Lần này coi như bỏ qua có thể không quan tâm đến những người xúc phạm đến mình nhưng không có nghĩa là phải nhường nhịn hết lần này đến lần khác nữa.
Nhược khuê rõ ràng đã thích Hàn Nghi ,chuyện này Mộ Dung Thanh đã sớm nhận ra nhưng cô tin tưởng Hàn Nghi nên cô không tính toán với bọn họ ,thấy trời cũng sắp tối hai người đành trở về .vừa về đến nơi Nhược khuê vẫn nguyên bản tính vui vẻ mà chạy ra sân nói lớn như chưa có chuyện gì nhưng thật ra đang liếc nhìn Mộ Dung Thanh .
" Nghi Nghi anh trở về rồi mau vào nhà thôi mọi người đang đợi ."
" tôi với cô thân nhau sao ? sau này tránh xa tôi và cô ấy ra tên của tôi không phải cho người như cô gọi nếu còn gặp phải chuyện gì cô không yên với tôi đâu nhớ cho rõ đó." Nhược khuê bị Hàn Nghi cảnh cáo thì chột dạ quay sang Mộ Dung Thanh ríu rít nói nhỏ nhẹ lại .
" tôi xin lỗi chuyện vừa rồi lúc nảy tôi không hơi nóng cô đừng để trong lòng " . Vừa nói xong liền chạy vào nhà để hai người ngơ ngác ở đó.
" Nghi Nghi cô ta sao vậy ? cô ta không được bình thường cho lắm nảy còn khóc la lối ngoài kia giờ lại ngoan hiền như vậy chắc chắn lại nghĩ ra trò rồi ."
" không sao mặc kệ cô ta là ngoan thật hay tính kế nếu cô ta động vào em anh sẽ không để yên ."
" được chúng ta vào nghĩ mai rời khỏi sớm chút ." Nói xong hai người đi vào dãy phòng bên cạnh ngủ bỏ luôn cả bữa ăn , Nhược khuê vào nhà sớm hơn phòng ở cũng đối diện với hai người đứng bên cửa sổ thấy Hàn Nghi và Mộ Dung Thanh cười nói vui vẻ rồi vào phòng trong lòng lữa giận càng tăng lên nghiến răng lẩm bẩm rồi cười lớn tiếng .
" hừ cô chờ đó anh ấy nhất định sẽ là của tôi ...haha".
Sáng hôm sau Mộ Dung Thanh dậy sớm hơn để gọi người dọn đồ giúp ,vừa ra khỏi phòng thì gặp mẹ của Nhược khuê đi tới nắm tay kéo cô ra ngoài .
" Thanh Thanh dì nghe dượng trai nói sáng nay cháu với Hàn Nghi sẽ rời đi sao ?"
" vâng hôm nay bọn cháu phải về vì còn nhiều công việc cần phải giải quyết, thời gian này làm phiền mọi người quá !"
" không sao ! giờ vẫn còn sớm cô đưa cháu lên chợ thăm quan chút trên đó có nhiều đồ có thể làm quà ." nghe mẹ Nhược khuê nói Mộ Dung Thanh liền từ chối nhưng vẫn bị kéo đi
" không cần đâu đợi Hàn Nghi thức cháu với anh ấy đi cùng cũng được như vậy làm phiền dì quá."
" không sao đi thôi chợ cũng không xa lắm Hàn Nghi nó còn đang ngủ đừng làm phiền nó ." nói rồi kéo Mộ Dung Thanh đi để cô không có cơ hội từ chối. từ tối hôm qua Nhược khuê đã bày kế hoạch để có được Hàn Nghi cô bảo mẹ mình sáng ra phải đưa Mộ Dung Thanh đi ra ngoài mình ở nhà sẽ thực hiện, hai mẹ con đã sớm để ý tới nhưng lúc đó họ tưởng Mộ Dung Thanh với Hàn Nghi đã kết hôn nên chỉ hơi tiếc nối nhưng khi nghe hai người chưa kết hôn thì mừng thầm tỏ vẻ ghen ghét với Mộ Dung Thanh lại cùng nhau bày kế .khi thấy mẹ mình đã dẫn Mộ Dung Thanh đi Nhược khuê đứng ở một góc trong nhà cười thầm rồi quay lưng về phía phòng của Hàn Nghi trên tay còn cầm lọ thủy tinh nhỏ bên trong toàn bột trắng nhân lúc Hàn Nghi còn ngủ đã lén bỏ vào những bình nước trên khuây đợi Hàn Nghi thức dậy sẽ uống vậy là kế hoạch của cô đã hoàn hảo xong việc cô lại lén lút ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì còn Mộ Dung Thanh vẫn không biết gì đi theo mẹ của Nhược khuê lên chợ được nữa đường thấy cảm giác bất an vì trước đây mẹ Nhược khuê rất ghét mình sao hôm nay lại đưa cô lên chợ lại nói nhẹ nhàng như vậy nhất định đã có chuyện nên một hai đòi quay về.
" dì đột nhiên con thấy không khỏe chúng ta về thôi " nhưng khi nói ra mẹ Nhược khuê sợ bây giờ trở về sẽ làm hỏng việc nên kéo Mộ Dung Thanh đi tiếp nhưng Mộ Dung Thanh nhất quyết không đi liền bị một đám người kéo vào một nhà hoang nhốt lại .
" A các người là ai thả tôi ra các người định làm gì bỏ tôi ra..." Mộ Dung Thanh la hét không ngừng liền bị một bàn tay giáng thẳng vào mặt chủ nhân của cái tát không khác đó là mẹ của Nhược khuê.
" bốp ppp ! con ranh này ngậm miệng lại ngay cho tao la hét cái gì. " bị tát một cái Mộ Dung Thanh mới biết mình thật sự bị hai mẹ con Nhược khuê tính kế hãm hại .
" sao bà lại làm vậy chúng tôi chưa làm gì có lỗi với bà mau thả tôi ra chuyện này tôi sẽ bỏ qua."
" haha chết tới nơi còn già mồm hôm nay mày và thằng nhãi kia sẽ không còn là gì con gái tao sẽ thay thế mày haha" mẹ Nhược khuê vừa nói vừa cười.
" mày ngoan ngoãn ở đây đi chuyện này xong tao thả mày đi haha." nói xong liền rời khỏi căn nhà chỉ còn một số người ở lại canh gác vì biết Mộ Dung Thanh bị mù nên nhóm người canh gác không hề phòng bị để Mộ Dung Thanh ngồi bên trong căn nhà cũng không trói lại nhưng họ đâu biết trên người Mộ Dung Thanh gắn đầy các thiết bị theo dõi nhỏ gọn bên trong trang sức của cô .