" Đừng lại đây! "
Hiện tại anh đang tức giận không thể kiểm soát được bản thân nếu em lại gần tôi sẽ khiến em bị thương .
Nhưng Mộ Dung Thanh vẫn như không nghe thấy cứ bước tới gần anh cô nghe được nhịp tim và hơi thở đều gấp gáp không đều nhau cảm giác như ai lại gần sẽ bị vồ lấy như con mồi nhưng nó không quan trọng bởi cô đã bước tới trước mặt Hàn Nghi và ngồi bên cạnh cô cất giọng nói.
" Anh không sao chứ Hàn Hàn có phải anh đang rất tức giận không ? nếu anh hãy thả lỏng cơ thể nhé" Cô vuốt ve cơ thể anh cầm chặc tay anh trong lòng bàn tay của cô .
Hàn Nghi đã ổn định tinh thần hơn anh nhìn Mộ Dung Thanh hỏi.
" vừa rồi cô gọi tôi là gì?"
Mộ Dung Thanh hơi nghiêng người " gọi anh như vậy không được sao ? " thế gọi là ...." chồng " Hàn Nghi chau mày nhiều hơn ,hô hấp và nhịp tim đã không còn gấp gáp như trước nữa đã trở lại bình thường.
" Ai... ai là chồng cô chứ " giọng nói hơi nghẹn.
" Anh đấy" sau này tôi gọi anh là "chồng" anh gọi tôi là " vợ" Mộ Dung Thanh nói nhết cong đôi môi anh đào lên trông rất ma mị lôi cuốn .
"Hừ" Hàn Nghi tỏ ra lạnh lùng nói "tôi còn chưa đồng ý cô vội gì chứ sao cô..." Hàn Nghi chưa nói xong Mộ Dung Thanh đã chòm người tới hôn nhẹ lên môi anh sau đó dơ tay lên xoa xoa đầu anh.
Thiên lãnh đứng bên cạch run rẩy vì những hành động của Mộ Dung Thanh khuôn mặt tựa như băng đầy nguy hiểm lúc nảy của anh bây giờ đã giãn ra. "Hàn gia ... anh lấy tôi không thiệt đâu ! " mặc dù bây giờ tôi còn nhỏ nhưng anh có thể đặt cược tôi trước mạng tôi rất tốt đó có thể mang đến cho anh nhiều tài lộc hơn . chúng ta dần dần bồi dưỡng tình cảm quá trình bồi dưỡng tình cảm này tôi gọi anh là " Hàn Hàn" anh gọi tôi là " Thanh Thanh" được chứ. không gian yên tĩnh không nghe giọng nói anh cô bắt đầu lấy tay xua xua như muốn tìm gì đấy Thiên lãnh thấy vậy liền nhẹ giọng nói " Hàn gia ngủ rồi cô có thể về phòng được chứ ? " ." không sao anh nghĩ đi tôi ở lại với "Hàn Hàn đợi anh ấy tỉnh dậy cũng được " " anh yên tâm tôi có thể chăm sóc anh ấy" nghe Mộ Dung Thanh nói vậy thiên lãnh cũng không nói gì quay đầu bước đi thật ra trong lòng Thiên lãnh đã đưa cao ngón trỏ lên .Mộ Dung Thanh ngồi đó đợi Hàn Nghi dậy nhưng lâu quá nên cô cũng thiết đi bên cạch Hàn Nghi cho tới chiều tối Hàn Nghi tỉnh dậy thấy Mộ Dung Thanh nằm bên cạch không biết chuyện gì nhưng thấy cô nằm yên lặng ở đó anh lấy tay vén mái tóc đang che đi khuôn mặt yêu kều của cô Mộ Dung Thanh cảm giác được như ai chạm vào mình hơi nhíu mày thấy vậy anh liền hỏi: " sao cô lại nằm cạch tôi? " Mộ Dung Thanh lúc này nghe có tiếng nói liền tỉnh dậy " anh dậy rồi sao ?" vì cả ngày hai người đều nằm trên sô pha nên cơ thể không thoải mái cô vươn tay ra rồi ngáp dài ngồi yên vị trên chiếc sô pha mà không biết người ngồi bên cạch đang nhìn chằm chằm mình sau đó anh mới đáp lại câu hỏi của cô
" ừm tôi vừa dậy sao cô lại nằm cạch tôi? " lúc nảy tôi thấy anh ngủ nên ngồi đây trông anh ấy mà nhưng tôi ngủ quên anh không giận chứ!!! hì hì cô vừa nói vừa bấu tay lên áo sơ mi anh . Thấy vậy Hàn Nghi cũng không nói gì chỉ im lặng được một lúc bên ngoài có tiếng chân gấp gáp vừa đi vừa mắng " khốn khiếp các người làm việc kiểu gì vậy Hàn gia tức giận tới phát điên các người lại không báo cho tôi tự ý giải quyết mấy kẻ phản bội đó chứ có phải muốn chết rồi hay không" .
Dương Hạo là bác sĩ riêng của Hàn Nghi sau khi nghe điện thoại của Thiên lãnh chưa nghe hết đã vội chạy qua dẫn theo một trợ lí vừa đi vừa mắng hùng hổ chạy tới biệt thự bước vào bên trong ,mặt cho Thiên lãnh đuổi theo ngăn lại phía sau nhưng không kịp ." bác sĩ Dương ,Hàn gia bây giờ anh ấy... "
Thiên lãnh vừa mở miệng thì Dương Hạo đã bước đến cửa chính vào bên trong phòng khách lớn.trước mắt là Hàn Nghi đang ngồi trên sô pha vẻ mặt không giống như một người vừa mới tức giận phát điên còn giết người thay vào đó là một bộ đồ xộc xệch hơi nhăng vài nút khuy áo đã được mở ra trên khuôn mặt chứ đầy sức sống như mới vừa ngủ dậy vô cùng sảng khoái ." Hả?" Dương Hạo lên tiếng kinh ngạc ,dừng bước bắt đầu dò xét Hàn Nghi.
"Hàn gia sắc mặt anh trông không tồi đấy" đây đâu giống một người vừa phát bệnh chuyện này là sao chứ?" giây tiếp theo Dương Hạo nhìn thấy phía sau Hàn Nghi là một cô gái nhìn ra thì còn rất nhỏ , xuất hiện phía sau Hàn Nghi.với đôi mắt trống rỗng vô thần,tay còn nắm chặt áo sơ mi của Hàn Nghi tầm nhìn của Dương Hạo lướt qua người Hàn Nghi sau đó là cô gái bên cạch " Hàn gia tâm trạng anh tốt lên như vậy có phải anh đã làm chuyện gì với cô gái kia đấy chứ ?" thanh âm Hàn Nghi vang lên mang theo luồng khí lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy ớn lạnh " mang thuốc qua đây ,cô ấy bị thương rồi ."
Dương Hạo lấy hộp thuốc cứu thương từ tay người trợ lý bước đến bên cạch Mộ Dung Thanh chủng bị bắt đầu sơ cứu " Hàn gia anh đúng là cầm thú người ta còn nhỏ như vậy anh cũng không tha sao?." Dương Hạo vừa mở hộp thuốc vừa chửi bới " anh còn làm con gái người ta chảy máu nữa chứ!sao anh lại khốn kiếp như thế này hả!"
Dương Hạo đeo găng tay y tế " em gái đừng sợ tôi là bác sĩ tôi sẽ nhẹ nhàng không giống tên kia đâu cứ yên tâm " nói xong liền tiến tới xem vết máu của cô .Mộ Dung Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra lại nghe nói mình bị thương thì nghi ngờ cô đưa tay sờ lập tức đụng phải Hàn Nghi ,đưa cách tay mảnh mai ôm lấy eo của Hàn Nghi. cơ thể của anh cứng đờ ra hàng lông mày chau lại ,vốn dĩ Hàn Nghi rất ghét phụ nữ vì anh nghĩ ai cũng như mẹ của anh vì tiền mà sẵn sàng mọi thủ đoạn sinh ra anh rồi mang anh ra đòi tiền sau đó bỏ trốn cùng người đàn ông khác còn anh phải chịu áp lực và lễ nghĩa nghiêm khắc của ông mới có ngày hôm nay ,nhưng bây giờ anh lại không hề bài xích với cô gái này ra khỏi mình ."Hàn Nghi anh làm gì vậy ?" có phải tôi bị hoa mắt không anh vậy mà để yên cho cô gái dám ôm lấy eo của mình Dương Hạo há hốc mồm kinh ngạc .Hàn Nghi thấy vậy liền đá vào người Dương Hạo một phát khiến anh ta càn há hốc hơn "Hàn Nghi vậy mà anh dám đánh tôi!!" Hàn Nghi bế Mộ Dung Thanh ngồi trong lòng mình .
"anh mù sao? cô ấy bị thương rồi " anh hỏi Dương Hạo " là chân bị chảy máu mau lại xem đi ". Dương Hạo ngồi dậy sau khi bị một cú đá " sao không nói sớm tôi tưởng anh làm chuyện cầm thú với cô ấy rồi chứ!!" Dương Hạo thấy bông cồn lau lên chân của Mộ Dung Thanh.
cô theo bản năng liền co rút chân lại một chút .Hàn Nghi thấy vậy liền giữ chân cô lại ." đừng động đậy ." Dương Hạo lau sạch vết máu trên chân Mộ Dung Thanh mới phát hiện đó chỉ là vết máu của người khác chứ không phải của cô :" chân cô ấy không sao". mà này anh nhặt cô bé này đâu đấy tôi cũng muốn đi nhặt một người ."