Sở dĩ Hàn Nghi bảo cô đi học đại học chính là muốn cho cô tận hưởng cuộc sống bình thường như những người cùng lứa tuổi và có thêm bạn bè nên Mộk Dung Thanh đã đồng ý đến trường học như những người cùng tuổi khác .
Việc buổi lễ trường đại học quan trọng như vậy , cũng là vì cô mới khiến Mộ Uyên Kỳ ngã cầu thang làm người đại diện của trường không thể lên phát biểu việc mình gây ra không thể để người khác bị liên lụy nên Mộ Dung Thanh quyết định tự mình giải quyết.
Phong Đằng đứng dậy ra khỏi hàng ghế bước đến bên Mộ Dung Thanh vỗ vỗ vào vai Mộ Dung Thanh.
" Cô nhất định đừng có làm loạn lên đó , tôi còn chờ nghe cô đàn piano nữa đó "
Bỏ lại một câu nói Phong Đằng liền bước nhanh qua người Mộ Dung Thanh rồi ra khỏi phòng Lục Chí Vỹ và Tôn Giai Hạo cũng vỗ vỗ vai Mộ Dung Thanh rồi nhanh chóng chạy đi Mộ Dung Thanh một lần nữa được Tiểu Bạch dẫn đi .
Tại một giang phòng lớn có hơn một nghìn ghế ngồi đã chật kín những sinh viên năm nhất của Đại học Thanh Hoa đã tập hợp đầy đủ .
Các sinh viên trong lúc chờ đợi cùng nhau nói chuyện vui vẻ có người nhân cơ hội làm quen với các bạn mới họ không ngừng cười nói cho đến khi thầy hiệu trưởng lên bụt giảng họ vẫn không ngừng nói chuyện.
Lúc này cánh cửa bên hông đột nhiên mở ra ánh sáng chói mắt truyền thẳng vào làm cho sự chú ý của toàn bộ học sinh đều xoay người lại nhìn có ba người đang tiến vào một lần nữa bên trong lại nhao nhao lên các sinh viên vừa tò mò hỏi nhau nói chuyện còn sôi nổi hơn .
" wow ! người đâu mà đẹp trai vậy có ai biết họ là ai không ? "
" Ây hình như người ở giữa là học trưởng Phong Đằng còn bên trái là đàn anh Lục Chí Vỹ bên phải là Tôn Giai Hạo là sinh viên mới nghe nói quen biết với hai đàn anh trước khi vừa vào trường nên đã ở chung nhóm đấy . "
" Cậu nói đúng rồi đấy bọn họ rất nổi tiếng trong trường đó mà mình nghe nói bọn họ đều rất đáng sợ tốt nhất là đứng xa ngắm nhìn là được rồi đừng đụng tới họ . "
" Ba người này đều giỏi âm nhạc lẫn nhạc cụ một người hát hay còn tự viết lời còn hai người đều giỏi về đàn , trong đó còn có đàn anh Lục Chí Vỹ từng học qua ngành y khoa đấy ."
" Hâm mộ bọn họ thật đúng là nam thần thường hay ở cùng nhau . "
Ba người đều không quan tâm đến những lời bàn luận xôn xao kia tiến thẳng đến hàng ghế trên ngồi xuống bên cạnh còn có một người là Hàn Lâm Dực thấy cả ba người Phong Đằng đều ngồi cạnh mình Hàn Lâm Dực nói .
"Ngồi gần như vậy các cậu là muốn nhìn thấy nữ thần bale Mộ Uyên Kỳ đó sao? nhắc cho mấy cậu nhớ người ta đã có vị hôn phu rồi đó các .... . "
Hàn Lâm Dực chưa kịp nói xong cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh . Hàn Lâm Dực như ý thức được cái gì đó ngước mặt nhìn lên phía sân khấu phía trước là một màu đen pha chút ánh sáng có thể thấy người đang đứng ở đó không phải thầy hiệu trưởng , rốt cuộc là ai có thể khiến hơn nghìn học sinh toàn trường cùng lúc lại yên lặng như vậy chứ ?
Hàn Lâm Dực vừa ngước nhìn lên đôi mắt với hai hàng lông mày nhíu lại vẻ mặt đầy hoang mang vụt qua cả người tê dại giống như bị một luồn điện chạy qua .
" Buổi lễ này đúng là quá sức tưởng tượng rồi ! anh ấy vậy mà đến đây ! trời ạ sẽ không có chuyện gì chứ ? "
Khi Hàn Lâm Dực nhìn thấy người đứng trên đó đi xuống phía mình thì cơ thể không ngừng run rẩy lập tức bậc khỏi ghế đứng thẳng dậy nghiêng người chào một tiếng.
" Anh ... anh họ sao anh ở đây ? "
Hiệu trưởng trường đại học Thanh Hoa cùng các giáo viên khác đều đứng cạnh Hàn Nghi không ngừng run rẩy lo sợ toát cả mồ hôi.
Hàn Nghi sở hữu vẻ ngoài nhã nhặn nhưng luôn toát ra sự lạnh lùng bên trong càng tàn bạo ai ai cũng biết khiến ai gặp cũng tôn kính cúi đầu .
Hàn Nghi suốt ba năm qua chưa từng xuất hiện ở trường hiệu trưởng và một số giáo viên kiên giữ chức quan trọng trong trường Đại học Thanh Hoa liên tục gửi thư mời anh đến tham dự các buổi lễ quan trọng nhưng anh chưa từng đến lần nào , năm nay lại đột nhiên đến khiến ai cũng ngỡ ngàng. "
Hiệu trưởng lúc này cũng ném nổi lo sợ qua bên nhiệt tình mời Hàn Nghi ngồi vào ghế , Hàn Lâm Dực cũng nhanh chóng tránh sang bên nhường chỗ lại . Hàn Nghi chưa vội ngồi vào ghế lướt nhìn qua căn phòng một lần . Trong căn phòng chứa cả nghìn học sinh nhưng anh lại không nhìn thấy được người anh đang tìm . Hàn Nghi chau mày nghiêm giọng hỏi :
" sinh viên năm mới đến đủ hết chưa ? "
Hiệu trưởng nghe hỏi liền cung kính đáp.
" năm nay học sinh đều đã tới sớm không vắng một ai "
Hàn Nghi nghe vậy dùng ánh mắt nhìn lại căn phòng qua một lược nhưng vẫn không thấy .
Những người ở trong căn phòng không ai đều không nhận ra anh tất cả đều thấy ánh mắt của anh đang tìm kiếm một ai đó đều hét thầm trong lòng một tiếng.