"kep pp"
"Tới nơi rồi !!! xuống xe " Hàn nghi quay đầu nhìn Mộ Dung Thanh nói.
" Tôi không thấy được anh giúp tôi được chứ?".
"đúng là lắm chuyện " tuy lời nói lạnh như băng nhưng Hàn Nghi vẫn giúp Mộ Dung Thanh xuống xe rồi giúp cô vào nhà. Để cô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách lúc này hai người ngồi đối diện nhau anh lôi máy tính ra bắt đầu gõ cả hai không nói lời nào càn khiến cho không khí bắt đầu ảm đạm khoảng chừng hai tiếng sau làm xong việc anh ngồi thẳng dậy với khuôn mặt lạnh lùng bắt đầu tra hỏi Mộ Dung Thanh.
" cô tên gì ,ở đâu ,tại sao cô lại lao vào xe tôi có phải cô muốn tiếp cận tôi .nếu cô dám lừa tôi hậu quả cô tự gánh tốt nhất là nên trả lời cho thành thật . "
Anh tựu đầu vào sô pha miệng hơi cong lên anh luôn tự hỏi tại sao cô gái này dám trước mặc anh bắt anh chịu trách nhiệm với cô ta đang suy nghĩ Mộ Dung Thanh liền trả lời câu hỏi của anh không chút do dự.
" Tôi tên Mộ Dung Thanh con gái ruột của Mộ Gia nhưng họ không muốn nhận tôi còn bắt ép gả tôi cho một lão già hơn năm mươi tuổi còn tôi mới mười chín tuổi tuy tôi mù nhưng tuyệt đối sẽ không gã cho một tên lạ mặt chưa gặp lần nào lại bằng tuổi với bố mình hoặc hơn nên tôi mới bỏ trốn khỏi hôn lễ rồi bị rượt bắt vô tình mới bị anh đụng phải tôi thật sự không cố ý." Cô nói thẳng một hơi sau đó im lặng người hơi cúi xuống chờ người kia hỏi tiếp nhưng cô không ngờ anh ta lại nói "tôi nhờ dì trương đưa cô lên phòng nghỉ ngơi " lúc này cô liền hét lên .
"hả..lên phòng ! anh không nghi ngờ gì tôi sao ???.
"có gì phải nghi ngờ sao " anh hỏi lại nhưng" cô lại xua tay nói không có "chỉ là tôi với anh là người lạ sao anh lại tin tưởng tôi còn cho tôi ở lại đây tôi chỉ là một con mù chẳng có ích gì cả ?? những lời đó cô chỉ dám nói nhỏ vì sợ anh sẽ đuổi cô đi thật hơn nữa anh là ai tính cách ra sao cô cũng không biết vì cô mù mà.
sau đó lại nghe tiếng dì trương " mới xuất viện lại đi xe chắc cô cũng mệt rồi mau lên phòng nghĩ thôi " nói rồi dì trương nhanh chóng dẫn cô lên phòng.
còn anh vẫn ngồi ở sô pha uống trà xem máy tính thật ra lúc nảy cô nói gì anh đều nghe thấy nhưng anh không trả lời vì khi nảy anh ngồi gõ máy tính là đang cho người điều tra cô tra xong anh mới hỏi cô để xác nhận lại thông tin nếu cô dám lừa anh hắn sẽ không để cho cô yên hắn là ai chứ là Hàn tổng nổi tiếng với độ giàu có và khét tiếng như vậy ai cũng muốn tiếp cận hắn đương nhiên cũng nghi ngờ cô nhưng những thông tin điều tra được và những lời cô nói đều là sự thật nên hắn đã bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy. sau khi được dì trương đưa lên phòng tuy cô không thấy gì nhưng cô cảm nhận được đây là một căn phòng khá rộng rãi và thoáng mát so với chỗ ở của cô ở Mộ Gia vẫn là tốt hơn rất nhiều cộng thêm việc cô vừa mới khỏi cơn đau thể xác kia liền lập tức cuốn Vào giấc ngủ không biết mình đã ngủ bao lâu .
sáng hôm sau :
Mộ Dung Thanh tỉnh dậy mở mắt ra vẫn là một mảng tối tăm bỗng nhiên hiện lên trên khuôn mặt vô cảm của cô lúc này là một nụ cười vô thức cô đang nhớ lại cảnh lúc nhỏ tuy bị bắt cóc trốn thoát được lại phải vào cô nhi viện tuy cuộc sống khó khăn thiếu thốn nhưng cô có thể nhìn Mặt Trời lên cao cho đến khi lặng cho tới một ngày trớ trêu họ tìm được cô trong lúc đi nhận một đứa con nuôi mục đích là nâng cao tiếng tốt đẩy mạnh sự lương thiện của bản thân họ càng không biết chuyện cô con giá họ bị bắt cóc sau vài năm lại tìm thấy là giả còn cô mới là thiên kim thật luôn sống trong sự dẻ lạnh của cha mẹ ruột còn bị mất đi đôi mắc số phận là thế đó thật thật giả giả khiến cuộc đời của cô chao đảo đúng là trớ trêu thay đang suy nghĩ bỗng nhiên bênh ngoài truyền tới tiếng thét chói tai thêm vào đó là tiếng đỗ bễ "choang. choang"
" hứ mày chỉ là đứa con hoang là nghiệt chủng trong cái nhà này mày chẳng là cái đếch gì cả haha mày đánh tao giết tao thì cũng không bao giờ nắm được Hàn Gia trong tay mày đừng có mà mơ tưởng ! tao nói cho mày biết Hàn Nghi mày cũng chỉ là thứ vô dụng giống mẹ của mày thôi haha!"
Mộ Dung Thanh đang mò mẫm vừa ra khỏi phòng đi được vài bước chân bỗng nhiên bị lời nói của người phụ nữ đó khiến cô không tin vào những gì đã nghe được liền đứng ngây ra ở đó .Trong lòng nảy ra một loại cảm giác như có một luồng điện đi qua !
Hàn Nghi ?
đó không phải là tên của thiếu gia nhà họ Hàn sau là đại gia tộc khét tiếng được xưng là bá chủ trong thành phố người đi đầu nền kinh tế trong lẫn ngoài nước nghe thấy đều phát sợ và run rẩy hay sao ? vậy mà mình lại ở cùng anh ta
không phải mọi người đều nói lúc anh ta điên lên thì giết người không chớp mắt coi mạng sống là cỏ rác đến cảnh sát cũng phải sợ hay sao ?
" Bà đi chết đi ! "
" Bằn ... "
Lời nói vừa dứt tiếng súng vang lên ngay giữa ấn đường máu chảy không ngừng người phụ nữ ngã xuống ngay sau đó .
" là đứa nào "
thiên lãnh quát lên vì phát hiện có người đứng đằng sau anh liền quay đầu cùng đám vệ sĩ trên tay còn cầm mẫu súng vừa chủng bị tư thế phát còi nhưng lại phát hiện người đứng sau đó là Mộ Dung Thanh đang đứng trên khuôn mặt hiện lên phần tái nhợt nên anh lập tức thu tay lại và ra lệnh cho đám vệ sĩ dọn dẹp hậu trường đầy máu me .
Mộ Dung Thanh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài không ngờ lại phát hiện bản thân đang ở cùng với người tên Hàn nghi còn là tên máu lạnh đệ nhất trong thành phố nhưng cũng không vì thế mà cô hoản sợ dù sao cô cũng không thấy gì nghĩ vậy liền chậm rãi đi xuống hướng về phía Hàn Nghi cô càng không biết bên dưới bây giờ giống như một bãi chiến trường hỗn loạn đầy máu me giống địa ngục .