Bước vào đại học Thanh Hoa Mộ Dung Thanh theo Tiểu Bạch đến chân cầu thang Mộ Dung Thanh hướng thẳng theo cầu thang đi lên trên , bỗng nhiên truyền tới âm thanh của một nhóm nữ đang nói chuyện Mộ Dung Thanh dừng chân lại cô nghe được đây là giọng nói của Mộ Uyên Kỳ.
Mộ Uyên Kỳ đi từ lầu trên xuống bên cạnh còn có hai cô gái khác .
" Kỳ Kỳ nghe nói cậu đính hôn với Triệu Cường còn được cầu hôn ở Paris sao ? thật ghen tị với cậu a ."
Được hai cô gái bên cạnh khen ngợi người ca người sướng Mộ Uyên Kỳ không khỏi nhịn được cười .
" Ây còn không phải muốn cho mình bất ngờ hơn nữa anh ấy còn nói muốn cho tớ một buổi cầu hôn lớn nhất hạnh phúc nhất đấy ."
ở Paris Mộ Uyên Kỳ chưa từng được cầu hôn sở dĩ hai người Mộ Uyên Kỳ và Triệu Cường đến Paris là để tìm gặp một nhà tạo mẫu muốn hợp tác nhưng không gặp được ngược lại còn bị gia đình hai bên mắng cho một trận phải về ngay trong đêm trước khi đi Mộ Uyên Kỳ còn khoe khoang nói Triệu Cường có bất ngờ dành cho mình bây giờ việc không thành khiến ai cũng nghĩ Mộ Uyên Kỳ được cầu hôn vì thể diện đương nhiên phóng lao thì theo lao Mộ Uyên Kỳ trước mặt mọi người đều tỏ vẻ được cầu hôn còn bỏ ra một số tiền lớn để mua nhẫn đưa ra cho các bạn học khác xem.
" Thật ghen tị cậu với Triệu Cường ! chiếc nhẫn tinh tế như vậy chắc chắn là tốn không ít tiền đúng không. "
" cũng chỉ hơn 100 vạn thôi không nhiều như vậy đâu ."
" Wow! như vậy mà cậu nói không nhiều ."
" đúng đó ! hazz không biết tới bao giờ bọn tớ mới gặp bạch mã của mình đây "
Mộ Uyên Kỳ cùng hai cô gái là Mộc lan , Lam Thủy đang bước xuống vừa tới lầu ba Mộ Dung Thanh đã đứng bên dưới. Mộ Uyên Kỳ bắt gặp Mộ Dung Thanh đang nhìn mình chằm chằm vẻ mặt toát ra hơi lạnh băng làm cho người ta không dám đến gần nửa bước .
Sau ba năm Mộ Uyên Kỳ cứ tưởng khi đó Mộ Dung Thanh đã chết không ngờ giờ có thể đứng ngay trước mặt Mộ Uyên Kỳ không tin Mộ Dung Thanh chưa chết nghĩ bản thân gặp ma hét toáng lên .
" A _____a có Ma !"
chân tay không ngừng run rẩy, đứng không vững liền ngã từ trên cầu thang xuống đầu bị đập vào các bậc thang chảy máu .
" Kỳ Kỳ !Kỳ Kỳ ."
Thấy Mộ Uyên Kỳ đột nhiên lăng từ trên xuống đầu còn chảy cả máu Mộc lan và Lam Thủy cũng mềm nhũn cả chân tay vội lao xuống cầu thang .
Mộ Uyên Kỳ cả người đau nhức , cố chống cơ thể nhìn xung quanh lại lần nữa nhưng hành lang là một khoảng không gian trống rỗng không còn ai ngoài hai người đang la lối kêu tên mình Mộ Uyên Kỳ tin rằng mình đã thật sự thấy ma cơ thể không nhịn được càng run mạnh hơn, thấy Mộ Uyên Kỳ nằm dưới còn run rẩy không ngừng Mộc lan và Lam Thủy nghĩ Mộ Uyên Kỳ đang còn sợ vì ngã cầu than lại chảy máu liền đỡ Mộ Uyên lên .
" Kỳ Kỳ cậu chảy máu rồi mau để bọn tớ đưa đi bệnh viện."
Hai người vừa chật vật đỡ Mộ Uyên Kỳ lên thì bị Mộ Uyên Kỳ bóp mạnh vào cánh tay Mộc lan và Lam Thủy .
" Lam Thủy Mộc lan lúc nảy hai cậu có thấy ai dưới này không ?"
Vừa nảy hai người đều đang nhìn Mộ Dung Thanh khoe mẻ cũng không để ý bên dưới có người hay không liền lắc đầu nói không thấy ai .
Mộ Uyên Kỳ vừa được đỡ dậy lại ngồi sụp xuống dưới mặt đất hai tay xiết chặt móng tay dài đâm vào thịt làm chảy máu ra Mộc lan và Lam Thủy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nghĩ mới ngã cầu thang không cho đưa đi bệnh viện lại ngồi bệch ở dưới mặt mày còn trắng như tờ giấy rồi cùng nhau lắc đầu cố kéo Mộ Uyên Kỳ đi bệnh viện .
Mộ Dung Thanh nhờ ánh sáng mạnh có thể thấy được tuy không rõ nhưng vẫn có thể biết được là ai không muốn gặp Mộ Uyên Kỳ đã bỏ đi sớm . Mộ Dung Thanh đi theo dãy hành lang rồi lên thêm một tầng thì tới được phòng hiệu trưởng sau khi đưa giấy báo trúng tuyển cùng hồ sơ sinh viên và giấy chứng nhận học bổng và nói rõ hoàn cảnh và ngày nhập học xong thì được phó hiệu trưởng là một phụ nữ tuổi trung niên đưa đến văn phòng âm nhạc để học trưởng sắp xếp.
Đến phòng âm nhạc bên trong có ba người Mộ Dung Thanh có thể thấy mờ mờ vừa lúc đi vào lại nghe ra được bên trong đang nói chuyện đều giọng nói đều là nam sinh đang ngồi ở giữa phòng đang thảo luận về vấn đề gì đó xung quanh là dụng cụ được sắp xếp gọn gàng Mộ Dung Thanh vừa vào năm người còn lại đều xoay qua nhìn cô bỗng có một người trong đó nhìn cô lên tiếng .
" Đây là khoa âm nhạc ! cô biết chơi nhạc cụ gì ? có thể hát cũng được. "
Vì đang ở gần Mộ Dung Thanh đoán ra đây là giọng nói của một thanh niên trẻ khoảng 19 20 tuổi Mộ Dung Thanh cũng không ngại ngùng biết người này có thể bằng tuổi mình hoặc hơn một hai tuổi.
" Đàn piano ." âm thanh cô trả lời câu hỏi của người kia quyết đoán nhanh gọn lại trong trẻo khiến cho ba người đều ngạc nhiên trước đến nay ai khi gặp bọn họ đều trả lời dài dòng ngập ngừng cô gái trước mặt lại khác nghĩ cô cũng có chút bản lĩnh lại gan dạ .