Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bữa ăn mọi người ngồi xung quanh cái bàn tròn, Hàn Nghi gắp thức ăn cho Mộ Dung Thanh hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ .

Nhược khuê con gái của chủ nhà họ đang ở nhờ năm nay cũng 19 tuổi bằng với Mộ Dung Thanh ,nhìn cô có chút ganh tị hỏi.

" chị bị như vậy là khi sinh ra sao ?" nghe Nhược khuê hỏi thì biết muốn nói đến việc Mộ Dung Thanh bị mù không khí cũng trở nên ngượng ngùng trên mặt Hàn Nghi còn có chút tỏa ra khí lạnh lùng không vui.

thấy tình cảnh có chút lúng túng , cha của nhược khuê thấy vậy cũng ngượng ngùng nhìn sang Mộ Dung Thanh cười cười xin lỗi.

"cô cũng đừng buồn nhược khuê nó cũng chỉ quan tâm nên hỏi chút thôi ,mong cô đừng để trong lòng tránh mắng nó ."

Mộ Dung Thanh cũng không nói gì dù sao cũng quen rồi ai gặp đều hỏi như vậy .thế nhưng nhược khuê lại bĩu môi nói thêm .

" hazzz còn trẻ như vậy lại bị như thế kia thì còn làm gì được chứ có khi không ai thèm lấy ,lấy về còn phải nuôi một người không làm gì được haha."

thấy đứa con mình yêu thương từ nhỏ lại vô phép như vậy ,cha nhược khuê đỏ mặt tức giận không ngại la mắng đứa con này trước những vị khách xa lạ kia.

" khuê , ai cho phép con nói chuyện với khách như vậy là con gái nói chuyện thì nên ý tứ một chút con không thấy chồng cô ấy còn ngồi bên cạnh sao. cô ấy cũng đâu muốn bị như vậy con nói không sợ người khác buồn sao ? " . thấy con gái mình bị mắng trước nhiều người mẹ nhược khuê tức giận lên tiếng.

" ông này sao lại mắng con trong lúc này chứ dù sao nó cũng là con ông cho nó chút mặt mũi không được sao ? nó cũng có nói gì sai đâu chỉ thấy cô gái này bị mù nên mới nói vậy thôi ông tức giận như vậy làm gì !"

Thấy phu nhân mình bị mắng như vậy Hàn Nghi cũng tức giận định đứng dậy cho người kia một bài học nhưng lại được một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt nên đành thu lại cơn tức giận ngồi xuống.vì đang trong bữa trưa lại lúc ăn uống Mộ Dung Thanh thật cũng không muốn mọi người lại khó xử bởi chuyện của cô dù sao tới đây mục đích là nghỉ ngơi thư giãn chứ không phải đến so đo chửi nhau mà mất hòa khí nên cô kéo Hàn Nghi ngồi xuống không muốn làm lớn chuyện . nhưng Hàn Nghi tuy bị Mộ Dung Thanh níu lại nhưng vẫn tức giận khi nghe đến Mộ Dung Thanh bị sỉ vả như vậy cũng không quên cảnh cáo xong thì kéo Mộ Dung Thanh ra ngoài .

"Cô ấy sau này sẽ là vợ tôi , chúng tôi đến đây thư giãn chứ không phải đến để nghe mấy lời vô bổ đó của mấy người, còn việc vợ tôi lấy được ai hay không mấy người cũng thấy rồi đó nếu còn để tôi nghe thêm gì liên quan đến hôm nay mấy người tự lo mà giải quyết ! chuyện đến đây thôi chúng ta ra ngoài một lát. "

Nhược khuê nghe đến sau này thì hai mắt sáng vẻ mặt vui mừng như mới nhặt được đống tiền lập tức xen vào .

" hai người chưa cưới nhau sao? "

" đúng vậy "

nhược khuê và mẹ cô ta nghe xong nhìn nhau như nghe được tin rất sốc , cô lại hỏi thêm .

" vậy sao hai người lại ở cùng nhau như vậy không được tốt thì phải ".Hàn Nghi nhíu mày kéo Mộ Dung Thanh bỏ đi ,không khí lại một lần nữa im lặng như không có chuyện gì chỉ có hai mẹ con nhược khuê vẻ mặt tươi rói trên mặt còn mang theo nụ cười nham hiểm.

Hết giờ trưa vẫn chưa thấy Hàn Nghi cùng Mộ Dung Thanh đâu Nhược khuê đành chạy đi tìm .

Hàn Nghi và Mộ Dung Thanh sau khi rời khỏi bữa ăn kia ra ngoài họ tranh thủ đi dạo một vòng anh còn nắm lấy tay cô từ từ đi trên con đường dốc hai bên đều là hoa .con đường nhỏ lại gập ghềnh Hàn Nghi dìu Mộ Dung Thanh hai người cứ thế sóng vai mà đi khoảng đường khá xa ánh nắng chiếu xuống in bóng hai người nắm tay nhau mà đi .

Họ đến bên một cánh đồng hoa ở giữa còn có cây cổ thụ cũng khá lâu năm tán cây trải rộng làm mát cả một khoản khá rộng còn có bàn ghế gỗ để nghĩ chân hai người liền ngồi xuống MỘ DUNG THANH tựu đầu vào vai Hàn Nghi . hai người chỉ có thời gian ngắn ngủi để tìm một nơi vui chơi chỉ có 3 ngày ngày mai kia sẽ trở về .

" Thanh Thanh chuyện của Nhược khuê kia em đừng để trong lòng cứ mặc kệ bọn họ dù sao cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. "

" Nghi em không sao anh đừng lo , những chuyện như vậy không ảnh hưởng đến em đâu .người khác nghĩ thế nào cũng được miễn anh ở bên em "

" anh biết phu nhân mình sẽ vậy mà " nói xong anh ôm cô vào người rồi hôn ,Mộ Dung Thanh cũng choàng tay lên cổ anh mà hôn thắm thiết đáp lại nụ hôn của anh ,ánh nắng buổi chiều mang hơi ấm nhẹ nhàng không còn gay gắt hai người cứ như thế ôm nhau hôn không gian bên ngoài không có xoa hoa gì nhưng lại ấm áp lãng mạng .

Mộ Dung Thanh bây giờ chỉ nghĩ Thời gian cứ thế dừng lại ở đây thật tốt không phải như trước đây ở nhà chỉ bị hành hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK