Ba người sau khi nghe Mộ Dung Thanh nói biết đàn piano thì đồng loạt xoay người nhìn nhau nghĩ vấn đề đang thảo luận cuối cùng cũng có thể giải quyết họ muốn tham gia cuộc thi âm nhạc quốc tế nhưng bắt buộc phải đủ bốn người mới có thể tham gia nhưng học viện âm nhạc này trước giờ đều không được nhiều người tham gia cho dù có người nhưng không ai có thể đáp ứng được nhu cầu của ba người đưa ra đó là biết chơi nhạc cụ nhưng đa số đều hát còn nhạc cụ quá thậm tệ không thể nghe lọt tai còn một số thì rất sợ bọn hắn vì nhóm ba người này đều nổi tiếng với độ khó gần còn có thể đánh người không phân biệt trai gái nên gặp họ đâu thì trốn đó chứ đừng nói đến việc tham gia vào nhóm bọn họ bây giờ lại có người tìm đến cửa chỉ có đều trình độ tốt hay không thì phải đợi nghe mới biết sau đó mới quyết định nghĩ vậy Phong Đằng là trưởng nhóm nhạc lên tiếng hỏi .
" Cô biết đàn piano được bao lâu rồi ? "
" 2 năm" Mộ Dung Thanh vẫn kiêu hãnh cười cười trả lời.
Ba người nghe Mộ Dung Thanh nói học mới 5 năm đều trợn mắt nhìn nhau cười .
" haha____"
" 2 năm ! haha này cô có biết mình đang nói gì không vậy người khác khi đến đây này đều đã học qua ít nhất là mười năm đấy cô mới học một tháng đã chạy tới đây , đây là muốn đến đây dạo chơi một vòng rồi về hay đến đây để phá đám vậy !"
" Này mấy cậu nói gì đấy đây là bạn mới đến trường chúng ta hơn nữa mắt lại không thể thấy sau này các cậu phải để ý em ấy một chút đừng có suốt ngày khi dễ người ta đừng cho mình có chút tài năng hơn người muốn bắt nạt ai thì bắt nạn suốt ngày hung dữ như vậy sinh viên của khoa học này đều chạy hết cả rồi ."
phó hiệu trưởng viện âm nhạc Hoàng Dung cũng là một nhạc sĩ có tên tuổi từng đạt nhiều thành tựu lớn lúc trẻ từng gây không ít trấn động trong ngành âm nhạc được hiệu trưởng trường Thanh Hoa coi trọng mời về dạy học đến 35 tuổi đã làm phó hiệu trưởng đến giờ đã gần mười năm . đứng bên ngoài nảy giờ nghe đám học sinh nói vậy mới lên tiếng mắng một trận rồi xoay người đi .
Phong Đằng ngồi chéo hai chân trên tay cầm cây bút xoay vòng ánh mắt trầm ngâm nhìn Mộ Dung Thanh chế nhiễu .
" sao là đứa mù chứ ! cứ ngỡ tìm được một thành viên mới có tài không ngờ chậc chậc đáng tiếc đấy mà một đứa mù có thể đánh đàn sao ? "
Mộ Dung Thanh nghe mình bị chế nhiễu không những không tức giận còn cười thầm trong bụng biễu môi của mình , cô không những biết đánh đàn còn biết hơn bảy loại thanh nhạc khác nhau còn có thể múa , hát...những kỹ năng này là đều học được sau khi bị mù , do Hàn Nghi đã thuê người về nhà dạy cho cô chọn đánh đàn là vì cô có thể chơi đàn từ trước khi mù nhưng chưa từng học qua chỉ có thể mày mò , sau khi mù gặp Hàn Nghi mới có cơ hội được học tính đến bây giờ chỉ có thể nói là mới học được hai năm .
" Các cậu nói vậy là khinh thường tôi không có tài năng muốn đuổi tôi đi sao?"
Phong Đằng nghe nói liền nói .
" không phải sao cô mới học được hai năm thì có thể đàn ra được gì còn bị mù thì
làm sao thấy được các nốt thanh mà đàn cô đùa chúng tôi sao ? "
" mấy cậu chưa nghe tôi đàn đã khẳng định tôi không có tài năng là đúng sao còn nữa tôi bị mù chứ không bị liệt . "
" nói nghe thì dễ cô nghĩ mình là thiên tài thật sao không cần nhìn vẫn có thể đàn được. "
Mộ Dung Thanh và Phong Đằng đang cãi nhau thì Lục Chí Vỹ và Tôn Giai Hòa cũlà thành viên còn lại trong nhóm nhạc lên tiếng .
" hay là thế này một lác nữa sau khi xong buổi diễn thuyết ở giãn đường chúng ta đến đây đấu một trận nếu cô thắng một trong ba người bọn tôi coi như cô thắng muốn ở lại hay đi tùy còn cô thua lập tức rời khỏi đây dù sao tôi cũng tò mò xem một người mù như cô thì làm ra trò gì tới lúc đó đừng tránh bọn tôi không cho cô đường lui . "
" này hai cậu nói gì đấy đương nhiên là cô ta thua rồi chúng ta sao thua được chứ như vậy là ức hiếp người quá đáng hay sao haha. "
Mộ Dung Thanh vừa nói vừa cười .
" haha cứ quyết định vậy đi tới lúc đó mấy cậu đừng có hối hận cho các cậu mở rộng tầm mắt bớt coi thường người như tôi cứ chờ thua đi . "
Ba người Phong Đằng không ngừng nhìn Mộ Dung Thanh nghĩ cô gái này thật không biết lấy đâu ra tự tin để thắng bọn họ nhưng vẫn cảm thấy vui hơn trước đến nay chưa có ai dám trước mặt họ tuyên chiến thách đấu bây giờ lại mọc ra một cô gái còn bị mù nếu thật sự có tài như vậy có thể lập được nhóm nhất định để cô ở lại nếu không có tài còn dám vênh váo trước mặt ba người họ sẽ không bỏ qua vì ba người này đều chung một điểm đó là yêu âm nhạc giống như mạng sống sẽ không để yên cho ai khinh thường âm nhạc trước đây khi biết mấy người đến viện âm nhạc chỉ để ngồi nhàn rỗi hơn các khoa khác ba người Phong Đằng Lục Chí Vỹ và Tôn Giai Hòa đã đến dạy dỗ bọn chúng một trận chính sự việc này làm cho ai cũng sợ khi gặp họ còn giảm đi một nửa sinh viên theo học âm nhạc so với mấy năm trước đây .