• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày chủ nhật

Văn Lê Vy quyết định thưởng cho mình một ngày lười biếng. Đừng nghĩ rằng cô là một chủ tịch hay cô là thần đồng này nọ. Dù ra sao thì cô cũng chỉ là một cô gái mới 24 tuổi thôi mà.

Mọi cô gái ở tuổi cô, nếu không là phụ nữ của gia đình, thì sẽ là hẹn hò cùng một anh chàng đẹp trai nào đó, nhất là trong một ngày chủ nhật thời tiết đẹp thế này. Những ngày mà thời tiết tốt , tâm trạng con người cũng tốt, thì chỉ cần có thêm một anh chàng đẹp trai kế bên nữa đã là đáp ứng đủ yếu tố: thiên thời, địa lợi , nhân hòa rồi.

Ngẫm lại, cũng hình như hai năm rồi cô chưa yêu đương, hẹn hò với ai thì phải. Chính xác là từ lúc cô chia tay với Cố Thừa Phong, cô chưa có một mối quan hệ yêu đương nào. mà từ trước đến giờ, ngoài Cố Thừa Phong cô cũng chưa từng yêu đương với ai. Cô tự thấy, phải chăng cuộc sống của cô quá vô vị.

Ngủ một mạch tới 9 giờ sáng, cô thức dậy với một tinh thần thoải mái nhất có thể.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô chọn cho mình một chiếc đầm 2 dây màu xanh lơ nhẹ nhàng, xăng đan gót cao 7 phân, cùng với kính dâm to bản. Cô không quên xách luôn túi đồ đánh golf cho cuộc hẹn buổi chiều với Trần tổng. Cô bước xuống phòng khách nói với thím Ngô.

" thím Ngô, con không ăn sáng đâu. Ngày hôm nay thím không phải chuẩn bị cơm cho con đâu ạ. Buổi trưa con sẽ qua nhà ăn cơm với ba mẹ, Chiều con có hẹn, có lẽ sẽ ăn luôn ở ngoài rồi."

Nói xong, cô lái chiếc xe qua nhà ba mẹ mình để dùng bữa trưa. nhưng trước khi qua, Cô muốn ghé qua một cửa hàng bán thực phẩm cao cấp. Cô muốn mua thêm cho ba mẹ một ít đồ bổ. mặc dù cô luôn càm ràm với ba mẹ là cần phải mua, nhưng ba mẹ lại cứ sợ tiêu tiền nhiều quá sẽ thành gánh nặng cho cô, dù cô luôn gửi rất nhiều tiền đều đặn vào tài khoản của ba mẹ.

Ở phía bên này Lâm Ngạo Thiên cũng muốn qua để mua ít đồ bổ cho bà nội. Mặc dù bà anh không thiếu những thứ đó. Nhưng thỉnh thoảng anh mới về, không thể qua loa được.

Anh vừa đậu xe bên lề đường, ánh mắt anh đã chợt khựng lại vì anh vừa trông thấy cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa hàng. Anh hoa mắt chăng, hay là vì anh nóng lòng muốn gặp cô quá mà anh nhìn ai cũng thấy giống cô. Anh vội vàng mở cửa xe bước xuống.

Chẳng biết cơ duyên trùng hợp thế nào, cô vừa bước ra khỏi cửa hàng, còn đang loay hoay với đống đồ vừa mua thì một cậu thanh niên phóng một chiếc xe đạp thể thao ngang qua, đụng trúng cô. Mọi việc diễn ra quá ư là nhanh, cô không kịp phản ứng, cô lao đao, đứng không vững, chuẩn bị cho một màn hôn đất mẹ thần sầu.

Mắt cô nhắm tịt. Nhưng một phút trôi qua cô vẫn chưa cảm nhận được mình đã ngã. Cảm thấy vòng eo của mình đang được ai đó đỡ lấy, cô từ từ mở mắt ra. Đập ngay vào mắt cô lúc này một khung cảnh không thể nào thiếu chân thực hơn được nữa. Cô miên man suy nghĩ về gương mặt trước mắt mà cô đang thấy.

" Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá đi. Mà chờ đã, đây hình như là Lâm Ngạo Thiên, chủ tịch Lâm thị. Hôm trước mình vừa thấy anh ta ở nhà hàng mà. Nhưng mà vấn đề ở đây là anh ta đang đỡ mình. sao mình có cảm giác này như cảnh trong phim ngôn tình vậy nhỉ"



Nghĩ thế thôi, nhưng đời nào cô dám nói, với cái tình cảnh hiện giờ cô thì cô đã cảm thấy xấu hổ chết đi được, á khẩu luôn, làm gì đã cất thành lời nổi. thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình như thế mà không thấy cô đứng thẳng dậy, Lâm Ngạo Thiên còn nghĩ rằng cô đang bị đau lắm. Anh cất giọng hỏi.

" Cô gì ơi! cô có sao không? có bị thương chỗ nào không?"

nghe tiếng anh gọi, cô hoàn hồn. mặt đỏ lên như quả cà chua vì ngại. Cô bối rối lên tiếng.

" tôi không sao. cảm ơn anh, cảm ơn. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Cô bước thật vội như người chạy chối chết. Điệu dáng xấu hổ này của cô trong mắt anh hiện giờ thật đáng yêu. Anh cứ đứng nhìn theo bóng cô mà cười. Cứ ngỡ rằng chiều sẽ gặp cô, ai dè được gặp sớm hơn dự định. đã thế lại còn có một màn hùng cứu mỹ nhân nữa chứ. Đúng là trời cũng đang giúp anh đây mà.

Nhanh chóng vào cửa hàng mua những gì mình cần, anh còn phải về Lâm gia nữa. Nếu không bà nội ảnh sẽ còn ca thán anh chưa biết đến bao giờ.

Lâm Gia

Chiếc Maybach 62S Zeppelin nhanh chóng tiến vào khu biệt thự của Lâm gia. Nếu gọi nơi này là một toà lâu đài cũng không ngoa chút nào. cả một khuôn viên rộng lớn trồng nhiều loại hoa khác nhau được tỉa tót gọn gàng. Cỏ nhân tạo được trồng và chăm sóc kỹ lưỡng khắp khuôn viên. Có cả hồ nhân tạo rộng lớn bao quanh khuôn viên biệt thự. chạy dọc Hai bên hồ còn có hai hàng liễu rủ.

Nhà chính Lâm gia được xây dựng không khác gì một toà lâu đài với kiến trúc châu âu. Lâm gia nhiều đời làm kinh doanh. không những đứng đầu nền kinh tế trong nước, việc kinh doanh của Lâm còn vươn tầm ra thế giới.

Chẳng cần nghĩ cũng biết Lâm gia giàu có đến mức độ nào. Với địa vị của Lâm gia thì có ở trong một tòa lâu đài cũng chẳng thấy gì là quá đáng. Nhanh chóng yên vị chiếc xe trong sân, Lâm Ngạo Thiên vào trong nhà đã cất giọng niềm nở. hôm nay tâm trạng anh đặc biệt tốt.

" bà nội, ba mẹ. Con về rồi đây".

Bà nội cất giọng trách móc, nhưng cũng đầy ý yêu chiều..



" Thằng nhóc thối vô tâm, chắc là đã quên luôn bà già này rồi. Còn biết về đây nữa cơ à?"

" Con nào dám quên bà nội, chỉ là việc công ty nhiều quá, con không có thời gian thôi. bà nội coi, con còn mua bao nhiêu là đồ bổ cho người nữa này."

" Đồ bổ thì thân già này chẳng thiết, giờ thân già này chỉ mong có một mụn cháu cố để bế bồng thôi. không biết bao giờ tôi mới có cái phúc đó đây. haizz. thật khổ."

" bà nội yên tâm, sắp rồi. Con đang cố kiếm cho người một cô cháu dâu xinh đẹp và một đứa cháu cố đáng yêu đây ạ"

Nghe anh nói mọi người ai cũng không khỏi ngạc nhiên. mẹ anh Lâm phu nhân đang uống dở ngụm trà còn suýt sặc trà.

" con nói thật sao? thế thì tốt quá rồi. mau, mọi người vào ăn cơm thôi. đồ ăn nấu xong cả rồi".

Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ vì tâm trạng ai cũng tốt. Việc anh khai thông tư tưởng, nghĩ tới chuyện lấy vợ khiến cho mọi người trong nhà ai cũng mừng.

trước giờ anh không gần nữ sắc. mỗi lần cả nhà nhắc đến chuyện kết hôn anh toàn nói đang sớm, rồi thì là chưa muốn. Nhiều khi cả nhà còn nghi ngờ khuynh hướng giới tính của anh ấy chứ.

Tuy là thế nhưng gia đình lại không dám ép anh. Họ hơn ai hết hiểu rất rõ tính cách của anh. Từ nhỏ anh đã là một người vô cùng có chính kiến. Việc anh không muốn, có ép cũng không được. Nhưng phàm là việc anh muốn khó mấy anh cũng phải làm cho bằng được. Chính vì thế việc mà anh chủ động nói ra với cả nhà, chứng tỏ anh đã có đối tượng để mắt đến và chắc trong tương lai không Lâm gia sắp có thêm thành viên mới rồi.

Lâm phu nhân thầm nghĩ.

" người con gái có thể khiến con bà để tâm chắc chắn không phải người tầm thường. mà thôi kê, không cần biết thiên kim nhà nào có thể kết thúc cuộc sống độc thân của con trai mình là bà cũng cảm ơn cô gái đó rồi. Bà cũng chẳng cần một cô con dâu môn đăng hộ đối, miễn là một lòng với con trai mình là được. Vì dù sao, Lâm gia cũng không đến mức không thể nuôi thêm một người."

Một bàn ăn 4 người, mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng đều có chung một tâm trạng đó là ai cũng vui. Điều đó thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK