• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm sau, Lâm Ngạo Thiên làm đúng như lời anh đã nói, trở thành xứ giả " hộ hoa ". Mới 5 h chiều anh đã qua phòng làm việc của cô.

" Tiểu Vy. Hết giờ làm việc rồi, chúng ta nhanh đi thôi."

" Sao anh vội vậy? bữa tiệc 7h tối mới bắt đầu mà."

" Không, anh đưa em ghé qua một nơi trước, chúng ta sẽ đến bữa tiệc sau."

Hai người cùng nhau rời khỏi công ty. Người mừng nhất bây giờ có lẽ là trợ lý Âu. Từ ngày cây đào vạn năm mang tên " sếp" nở hoa, anh không còn phải tăng ca cùng sếp. Để thể hiện phong độ đàn ông, sếp cũng tranh luôn việc lái xe đưa đón bạn gái đi làm. Đúng là công việc thì giảm đi được phân nửa, mà lương lại cao hơn. Mà quan trọng nhất là sếp không còn trưng ra cái bản mặt đòi nợ thiên hạ nữa. Thật là, đến trong mơ, anh cũng cười không ngậm được miệng mà.

Xe anh dừng ngay trước một cửa hàng chuyên về áo cưới, anh nhanh chóng dắt cô vào bên trong. Cô đúng là mắt chữ O, mồm chữ A, ngạc nhiên không tả. Nếu nhìn bề ngoài, thì trông cửa hàng này không quá đặc sắc, mà trông nó giống một biệt thự riêng thì đúng hơn. Ngay cả biển hiệu còn không có.

Nhưng cách bố trí bên trong, đúng là khiến cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khung cảnh không khác gì một khu rừng cổ tích. Trong phút chốc , cô đã nghĩ mình chính là công chúa ngủ trong rừng. Cách bài trí chủ yếu sử dụng các đồ vật bằng pha lê để tăng sự khúc xạ ánh sáng, làm cho cảnh vật trông càng huyền ảo hơn.

Những bộ váy được treo ở đây cũng thật xa hoa lộng lẫy. Chỉ nhìn thôi cũng biết nó được làm vô cùng tỉ mỉ và chắc chắn, điều này đồng nghĩa với việc, giá trị của những bộ trang phục ở đây không hề nhỏ chút nào.

Hai cô nhân viên trong âu phục chỉnh tề bước đến trước mặt anh và cô, cúi đầu chào lịch sự.

" Xin chào quý khách. Mời anh chị vào trong ạ."

Anh dắt tay cô đi vào thản nhiên. Trái ngược với anh, cô thì đang khá bất ngờ.

" Anh đưa em đến đây làm gì vậy?"

" Chọn lễ phục cho em đó. Em có vui không?"

" Thiên à, anh không cần như vậy đâu mà. Những điều này em có thể tự lo được."

" Anh biết em tự lo được. Nhưng những gì anh có thể làm, anh đều muốn làm cho em. Anh muốn em là người phụ nữ hạnh phúc nhất, đừng từ chối anh."

Giữa khung cảnh mùi mẫn thế này mà lại có một giọng cười cợt nhả vang lên. Thật sự làm cho Lâm Ngạo Thiên nóng mặt mà. Nếu là kẻ khác, chắc anh đã tiễn hắn ta đi chầu diêm vương lâu rồi. Anh cố nhịn. Ai bảo thằng bạn trời đánh của anh, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không đứng đắn nổi.



"Haha. Sâu ân ái sao? Đây có còn là Thiên mặt lạnh mà tôi quen biết nữa không vậy? Thế mà cũng có ngày cậu ở trước mặt tôi đây rải cẩu lương. Vậy đây chắc là em dâu rồi nhỉ?"

Anh chàng chìa tay ra về phía cô, rất lịch sự, anh tự giới thiệu.

" Rất hân hạnh được biết em, anh là Thomas. Anh là bạn của Thiên. Em đúng là một cô gái xinh đẹp."

Cô cũng lịch sự bắt tay với anh. Nhìn vào người con trai trước mặt. Thật sự rất đẹp.Da trắng, mũi cao, tóc vàng, đặc biệt mắt có màu xanh thẫm, anh ta đích thị là một chàng trai ngoại quốc chính hiệu.

" Chào anh, em là Văn Lê Vy. Anh có thể gọi em là Lê Vy cũng được. Nghe danh nhà thiết kế Thomas đã lâu, hôm nay em mới có duyên gặp mặt."

" Em biết anh?"

" Chưa gặp bao giờ, nhưng sao có thể không biết đến danh tiếng của anh chứ. Người hân hạnh phải là em rồi."

Phải, cô nói không sai. Thomas là một nhà thiết kế hàng đầu. Những bộ lễ phục và váy cưới mà anh ta thiết kế ra lúc nào cũng mang đậm phong cách riêng biệt. Cao sang, quý phái, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp khuyến rũ khó cưỡng của người phụ nữ. Nếu đã là con gái, ai không mong một lần được khoác lên mình bộ đồ mà anh ta thiết kế chứ.

Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao, một cửa hàng mà không treo biển quảng cáo rồi. Đơn giản vì cái tên Thomas chính là một thương hiệu sống, không cần thiết phải quảng cáo. Những ngôi sao hàng đầu, Hay tiểu thư quyền quý còn xếp hàng dài để đặt thiết kế của anh ta ấy chứ. Quay qua Lâm Ngạo Thiên cô hỏi nhỏ.

" Anh quen biết với anh ấy?".

Cô hỏi thì nhỏ. mà anh lại cất giọng trả lời to tướng. Thật là làm cô chẳng biết giấu mặt vào đâu.

"Phải, anh biết cậu ta được 9 năm rồi. Từ khi anh còn du học bên Pháp. Nhưng con người cậu ta không tốt đẹp gì đâu. Em đừng để ý đến cậu ta."

Giọng anh ba phần cợt nhả, bảy phần châm biếm. Thomas tức đến xì khói đầu.

" Lâm Ngạo Thiên, cậu... có ai đi nhờ vả người khác mà như cậu không hả. Sớm muộn cậu cũng biết tay tôi."

Cô nhìn một màn đấu khẩu, không khỏi bật cười. Hai người đàn ông đều có danh tiếng trong xã hội, giờ đây đứng đây chí chóe như hai đứa trẻ. Có nói ra ngoài cũng chẳng ai tin đó là sự thật. Chắc chắn, tình cảm của họ phải rất tốt thì mới phá bỏ mọi rào cản chuẩn mực để nói chuyện với nhau tự nhiên đến vậy.

" Đồ mà tôi bảo cậu chuẩn bị thế nào rồi."

" Đã xong xuôi, Lâm tổng đây đã mở lời, tôi đây dám không làm sao?."



Thomas búng tay ra hiệu, hai cô nhân viên nhanh chóng hiểu ý mời cô vào phòng thay đồ. Trong thời gian chờ cô, anh cũng đi thay vest cho mình. Với dáng người và khí chất của anh. Bất kỳ một bộ cánh nào được khoác lên cũng không thế làm giảm bớt vẻ bề ngoài đẹp như tạc của anh được.

Anh chọn cho mình bộ vest bằng nhung màu xanh đậm. Anh không thắt cà vạt, hai cúc áo sơ mi đầu tiên cũng được anh thả tùy ý. Tuy nhiên, cách mặc này không những không làm mất đi vẻ chỉn chu bên ngoài của anh. Mà lại làm tăng thêm vẻ đẹp phóng khoáng cho anh. Cài thêm trâm cài áo đính đá hình lông vũ trên đường viền trước ngực áo. Người đàn ông hoàn hảo này vẫn đang chờ đợi sự xuất hiện của cô.

Tấm rèm ngăn cách phòng thay đồ với bên ngoài, vừa dày vừa nặng từ từ được kéo ra. Mọi con mắt của những người có mặt lúc này đều đổ dồn vào cô. Thomas chỉ biết dùng con mắt trầm trồ nhìn cô, không giấu được sự ngưỡng mộ.

" Đúng là một kiệt tác, em dâu, em đẹp quá đi. Anh thật thấy ganh tị với Thiên đó. Mắt nhìn người của cậu ta tốt thật."

Không dừng lại ở lời nói, anh ta còn bước tới trước mặt, nắm lấy tay cô và đặt lên đó một nụ hôn. Hành động này như đánh thức Lâm Ngạo Thiên vẫn đang còn bất động một chỗ nhìn cô nãy giờ. Anh bước vội đến gạt tay Thomas ra.

" Ai cho cậu chiếm tiện nghi của bạn gái tôi hả. Không còn việc của cậu nữa. Mau đi đi."

Thomas ôm một bụng tức, nhưng không làm gì được. Trên đời này người có việc cần nhờ đến anh, xong việc thì phủi tay như vậy. Ngoài bố mẹ anh chắc chỉ có mỗi Lâm Ngạo Thiên. " Được lắm, Lâm Ngạo Thiên. Đồ trọng sắc khinh bạn." Nói rồi anh ta vùng vằng bỏ đi.

" Tiểu Vy à. Anh thật sự không muốn mọi người nhìn thấy em lúc này một chút nào hết. Thật chỉ muốn giấu em làm của riêng mà."

Cô bị những lời nói của anh làm cho ngượng ngùng, cả gương mặt phấn nộm của cô phím hồng cả lên. Anh âu yếm đặt lên môi cô một nụ hôn, tham lam chiếm hết mật ngọt trong khoang miệng cô. Cho đến lúc gần như đã thoả mãn anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô. Cô đánh khẽ vào lồng ngực anh.

" Anh làm em phải tô lại son rồi" .

Cô gái trước mặt anh, sao lúc nào cũng làm anh mất kiềm chế đến thế. Anh nhìn cô dáng vẻ của cô lúc này, nghĩ đến hôm qua cô nói với anh. " Cho phép anh có vinh hạnh trở thành bạn nhảy của em" thật không sai mà. Một người con gái như vậy, không phải anh mà bất cứ người đàn ông nào khi trông thấy đều muốn giữ làm của riêng để mà yêu thương chiều chuộng.

Nói đến đây, anh phải cảm ơn Cố Thừa Phong rồi. Nếu trước đây, hắn ta không mù mắt phản bội một người con gái tốt như cô để chạy theo Lam Hy Điền, thì làm sao đến lượt anh theo đuổi cô kia chứ.

Một người con gái có khuôn mặt của một thiên thần trong sáng. Bình thường cô vốn đã xinh đẹp, mặt nhỏ, môi đỏ mọng, mũi cao và hơn nữa cô có một đôi mắt trong và sâu thẳm. Người đối diện thật sự chỉ muốn trầm luân trong đôi mắt ấy. Cô không cần phải trang điểm nhiều, chỉ cần một lớp phấn mỏng, tô thêm chút son và đánh nhẹ phần mắt là đã đẹp lấn át những người xung quanh rồi.

Trái ngược với gương mặt trong sáng cô lại sở hữu một thân hình nóng bỏng mà bất cứ một cô gái nào cũng mơ ước. Vòng một và vòng ba đầy đặn, nhưng eo lại chỉ bé như nắm tay. Hơn nữa cô còn cao đến 1m68. Với vóc dáng đó và làn da trắng như bạch ngọc càng được tôn rõ rệt trong bộ váy cúp ngực màu đỏ sẫm. phía bên đùi còn xẻ một đường cao, lộ ra đôi chân thon dài của cô.

Mái tóc đen dài hôm nay đã được bới cao khoe trọn mọi ưu điểm của cô là cổ cao thanh mảnh. Đôi vai trần và xương quai xanh khuyến rũ. Anh không phủ nhận rằng trông cô đẹp và khuyến rũ. Nhưng nếu để bọn đàn ông ngoài kia trông thấy cô, chắc anh phải nóng mắt vì ghen.

Đúng là lần sau còn nhờ, anh phải dặn dò tên Thomas kia thật kĩ mới được. Tránh tự rước phiền phức vào thân. Chuẩn bị xong xuôi, anh và cô nhanh chóng rời cửa hàng, xuất phát đi về hướng diễn ra bữa tiệc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK