Hai ngày tiếp theo, Hạ Lan Du dùng cách tuyệt thực để mong đổi lại sự mềm lòng của Hạ lão gia. Cô ta hầu như không ăn gì, thức ăn được người làm trong nhà mang lên rồi lại đem xuống không vơi đi một miếng nào. Hạ phu nhân nhìn con gái như vậy thì vô cùng xót. Ai bảo từ nhỏ đến giờ, cô ta chỉ sớt quá chút da thôi bà cũng đã thấy đau thấu tim can rồi chứ.
" Lão gia, hay là ông thả con bé ra đi. Cứ tiếp tục như vậy nó không chịu nổi đâu. Con bé chết mất."
" Tôi cấm bà. Chưa được sự đồng ý của tôi không được thả nó ra ngoài biết chưa? Nó có giỏi thì nhịn đến chết luôn đi."
Dù ở trên phòng, nhưng do tâm trạng bực bội mà Hạ lão gia nói khá lớn. Từng lời của ông đều được Hạ Lan Du nghe rõ mồn một. Cô ả ý thức được rằng, xem ra tuyệt thực không phải là cách. Trước tiên phải lấy nhu khắc cương, tìm cách ra ngoài trước đã. Có ra ngoài được thì mới khiến cho kẻ khác đau khổ được chứ, giờ bản thân ả còn bị nhốt ở đây. Chỉ sợ Lâm Ngạo Thiên và Văn Lê Vy mà biết, có khi ngủ mơ cũng cười không ngậm được miệng ấy chứ.
Những ngày tiếp theo, Hạ Lan Du không khóc, không nháo. Cô ả không còn đập phá đồ đạc trong phòng nữa, đồ ăn người làm mang lên đều được cô ả gần như ăn sạch một cách ngon lành. Hạ phu nhân thấy con gái như vậy thì vui lắm, cơn giận trong lòng Hạ lão gia cũng nguôi đi phần nào. Ông chủ động lên gặp cô ả. Vừa thả bóng ông, cô ả như mở cờ trong bụng, nhưng mặt thì vẫn giữ khuôn mặt điềm đạm, đáng thương nhất có thể để diễn cho Hạ lão gia xem.
" Ba, cuối cùng ba cũng chịu gặp con rồi."
" Con gái ngoan. Để con chịu khổ rồi, mấy ngày qua thiệt thòi cho con rồi."
" Không đâu ba, con biết ba làm như vậy cũng là muốn tốt cho con. Là con gái không tốt khiến ba phải lo lắng nhiều rồi."
" Con biết được như thế là tốt. Đừng vì một cái cây mà từ bỏ cả cánh rừng. Con gái ba tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai yêu mến con. Con cần gì phải lãng phí thời gian lên một người vốn đã biết không có kết quả như Lâm Ngạo Thiên chứ."
" Vâng. Con hiểu rồi ba. Là con gái không hiểu được nỗi khổ tâm của người mà. Xin ba cứ đánh, cứ mắng con đi ạ."
Thật đúng là giới điện ảnh nợ Hạ Lan Du một giải Oscar mà. Với diễn xuất của cô ta mà không dấn thân vào làng giải trí thì thật là uổng phí. Cô ta cứ nói đến đâu là nước mắt như mưa cứ thi nhau rơi xuống đến đấy. Hạ lão gia trông thấy mà cũng thật đau lòng, chút tức giận xót lại cũng bị cô ta thổi tan. Giờ thì còn tâm trí đâu mà đánh với chả mắng.
" Thôi được rồi. Đừng khóc nữa. Con nhìn con xem, khóc thành ra bộ dạng gì rồi. Mấy ngày nay ăn uống không ngon miệng, con nên nghỉ ngơi nhiều vào. Tâm trạng tốt hơn thì rủ mấy người bạn cùng đi shopping cho khuây khỏa."
" Vâng. Con cảm ơn ba."
" Vậy con nghỉ ngơi đi. Ba còn phải đến công ty nữa."
Hạ lão gia vừa rời khỏi phòng, ngay lập tức, cô ả đã hiện nguyên hình bộ mặt độc ác của mình. Không còn cái vẻ yếu đuối, đáng thương, ủy mị. Mà thay vào đó là ánh mắt sắc lẹm, tựa hồ có thể giết chết đối phương chỉ bằng một cái nhìn.
" Văn Lê Vy, cô chờ đó. Nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô thật thê thảm."
Trong đôi mắt cô ả hiện giờ như vẽ nên cả một thế cuộc mà cô ả đang viễn cảnh ra. Muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu. Muốn bao nhiêu căm thù chỉ có dư thừa chứ không thiếu. Thật là làm cho người nhìn cũng phải lạnh hết sống lưng mà.
Ở một nơi khác, cuộc sống của Văn Lê Vy và Lâm Ngạo Thiên trôi qua khá yên bình vì những ngày qua không ai quấy rối cuộc sống của họ. Nhưng lại có thêm một nỗi lo lắng làm Lâm Ngạo Thiên phải suy nghĩ nhiều hơn.
Hai ngày hôm nay, Văn Lê Vy luôn cảm thấy mệt mỏi và thèm ngủ. Cô có thể ngủ bất cứ ở đâu, thậm chí ngủ gục ngay trên bàn làm việc. Điều này chưa từng có tiền lệ trong cuộc sống của Văn Lê Vy trước nay. Thậm chí, cô ăn uống còn chẳng thấy ngon miệng. Điều này làm cho Lâm Ngạo Thiên càng không khỏi lo lắng. Cô trước nay vốn đã ăn ít, giờ lại còn chán ăn nữa, thật là chẳng biết phải làm sao.
Việc bếp núc thì không giỏi, công việc thì bận rộn. Nhưng anh không thể cứ thế mà bỏ mặc không lo cho sức khỏe ăn uống của cô được. Bất quá anh đành nhờ mẹ đưa bữa trưa cho cô. Tiếng gõ cửa vang lên, Văn Lê Vy uể oải trả lời.
" Vào đi"
" Vy Vy, đi ăn trưa với mình không?"
" Cậu đi ăn đi. Lát nữa mẹ của Ngạo Thiên sẽ mang bữa trưa cho mình rồi."
" zô. Mẹ chồng vỗ béo sớm vậy ư? Còn chưa qua cửa mà đã vậy rồi. Xem ra tương lai mình muốn mời Lâm thiếu phu nhân chắc là khó khăn lắm đây."
" Cậu lại trêu mình rồi. Bác gái đã gọi dặn dò mình trước rồi. Thôi để mai mình đi ăn với cậu vậy."
" Đành chịu thôi, ai bảo cả Lâm gia từ trên xuống dưới đều cứ lo chăm sóc cho cậu như vậy."
" Được rồi, cậu nhanh đi đi."
Bạch Quỳnh An y như một đứa trẻ hờn dỗi rời khỏi làm Văn Lê Vy không khỏi lắc đầu buồn cười. Cô bạn của cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà mãi vẫn chưa chịu lớn, tính khí vẫn hờn dỗi như trẻ con. Được cái tốt là không thù dai, cô chỉ cần nhẹ giọng một chút là dỗ danh ngay được cô nàng.
Bạch Quỳnh An vừa đi chưa lâu, tiếng mở cửa lại vang lên. Văn Lê Vy vẫn tập trung vào công việc, không ngẩng mặt lên mà nói.
" Sao vậy, cậu vẫn chưa đi ăn cơ à? Quay lại sớm vậy."
" Ai quay lại vậy".
" Mẹ. Người đến sớm vậy?"
" Còn sớm nữa. Cái con bé này, có biết mấy giờ không mà còn mãi lo công việc. Thật là không biết yêu quý bản thân gì cả."
" Không có đâu mẹ. Con chẳng qua là bận dở chút việc thôi. Mọi ngày con không làm việc lâu vậy đâu "
" Mẹ còn lạ gì bọn trẻ các con. Một khi đã lao đầu vào làm việc là chả biết trời trăng gì. Không biết lo cho sức khỏe. Mau ăn đi. Mẹ hầm canh cá đó. Mẹ thấy thằng Thiên nói dạo này con ăn ít, ăn canh cá vừa thanh lọc cơ thể vừa mát, con ăn nhiều vào."
" Vâng, con cảm ơn mẹ."
Lâm phu nhân thuần thục mở từng nắp chiếc bình giữ nhiệt. Mỗi nắp là một món ăn khác nhau, trông phong phú chẳng khác gì đi nhà hàng gọi món. Nhưng đến ngăn cuối cùng đựng canh cá. Lâm phu nhân chỉ vừa mới mở ra, ruột gan trong bụng Văn Lê Vy như người thi nhau đánh quyền. Cô bụm miệng, lao ngay vào nhà vệ sinh nôn oẹ dù trong bụng chẳng có gì. Văn Lê Vy trở ra với khuôn mặt phờ phạc làm Lâm phu nhân dường như phát hoảng.
" Con sao vậy. "
" Không sao đâu ạ. Con chỉ thấy hơi khó chịu thôi. Chắc là do ăn uống thất thường nên bị dạ dày thôi ạ."
" Ừ, Vậy con ăn đi."
Lâm phu nhân chu đáo múc cho cô một bát canh cá để khai vị trước. Cô cũng vui vẻ nhận lấy. Đời này làm gì có ai tốt phúc như cô. Còn chưa qua cửa đã được gia đình bên chồng hết lòng chăm sóc, đúng là cầu còn không được. Nhưng tiếc thay, đời không như là mơ. Cô chỉ vừa múc một thìa định cho vào miệng thì đã phải đặt nó trở về vị trí cũ để chạy vào nhà vệ sinh.
Biểu hiện của cô làm cho một người phụ nữ từng trải như Lâm phu nhân phải có chút suy nghĩ. Bà bắt đầu liên kết những gì mà Lâm Ngạo Thiên nói với bà. Ngủ nhiều, chán ăn, nôn khan khi thấy đồ tanh, không lẽ là. " Cạch" cửa nhà vệ sinh một lần nữa mở ra, lần này trông cô còn thảm hại hơn lần trước nữa. Lâm phu nhân nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống.
" Vy Vy, mẹ hỏi có chút hơi nhạy cảm, nhưng tháng này bà dì của con đến chưa?"
Nghe Lâm phu nhân hỏi cô mới ngớ người ra. Không biết đầu óc cô để làm gì mà kém suy nghĩ thế không biết. Không lẽ mình có thai rồi. Cũng có thể lắm chứ, những lúc hai người phát sinh quan hệ, hầu như không sử dụng biện pháp an toàn. haizz. Thật đau đầu mà.
" Mẹ nói con mới để ý, hình như con đã chậm gần một tháng nay rồi"
" đi, không ăn nữa. Chúng ta ăn sau. Giờ còn đi theo mẹ."
" Đi đâu vậy mẹ. Ăn xong con còn phải làm việc nữa."
" Không được, việc này quan trọng hơn."
Lâm phu nhân nhanh tay cầm theo túi xách và áo khoác, kéo Văn Lê Vy đi mà cô chẳng hiểu mô tê gì. Trên đường đi, bà cũng gọi luôn cho Bác sỹ Lý sắp xếp lịch khám với khoa sản cho bà. Khi cô vẫn còn ngơ ngác vì thấy bà đưa mình đến bệnh viện, lúc cô nhận ra bà đưa mình đi khám thai thì hai người đã ở bên trong phòng khám của khoa sản rồi.
" Chúc mừng cô. Thai nhi đã được 7 tuần tuổi rồi. Thai nhi rất khỏe mạnh, không có gì cần phải lo lắng."
Cô nghe mà ù hết cả đầu. Bản thân cô cũng biết, nếu đã phát sinh quan hệ thì việc có thai cũng là bình thường. Nhưng mà thế này thì cũng nhanh quá rồi. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý. Mà không biết anh sẽ nghĩ thế nào trước sự xuất hiện đột ngột của đứa bé. Cô phải làm sao nói cho anh biết đây. Trái ngược với mớ cảm xúc hỗn độn của cô. Lâm phu nhân lại vô cùng hào hứng.
" Cảm ơn bác sĩ. Có cần phải lưu ý gì trong quá trình mang thai không ạ"
" Cũng không cần phải kiêng hem quá nhiều, lưu ý bồi bổ cho thai phụ. Trong quá trình mang thai, thai phụ rất dễ chán ăn mà nôn mửa, đó là những hiện tượng nghén thông thường, người nhà không cần quá lo lắng. Trong ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, nên hạn chế quan hệ vợ chồng, tránh ảnh hưởng đến thai khí."
" Vâng, cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi hiểu rồi."
" Không có gì, việc nên làm thôi mà."
Lâm phu nhân mừng như mở hội trong bụng. Bà gọi điện hết cho người nhà báo tin vui bất ngờ này. Trên dưới Lâm gia ai cũng vui mừng, Lâm lão phu nhân chắc là vui nhất. Nhà bà chuẩn bị là tứ đại đồng đường rồi, bà sắp có chắt rồi. Lâm phu nhân gọi luôn cho ba mẹ Văn, làm cho cô thấy hơi ngại. Ai đời con gái có thai bố mẹ lại biết qua thông gia, hơn nữa hai người vẫn chưa kết hôn, liệu ba mẹ có buồn cô không.
Nhưng không, họ đều rất vui mừng cho cô. Bản thân người lớn hai bên gia đình đã coi cô và anh như con cháu trong nhà, giữa họ bây giờ chỉ còn thiếu mỗi hôn lễ như một thủ tục bắt buộc nữa mà thôi.
" Lão gia, hay là ông thả con bé ra đi. Cứ tiếp tục như vậy nó không chịu nổi đâu. Con bé chết mất."
" Tôi cấm bà. Chưa được sự đồng ý của tôi không được thả nó ra ngoài biết chưa? Nó có giỏi thì nhịn đến chết luôn đi."
Dù ở trên phòng, nhưng do tâm trạng bực bội mà Hạ lão gia nói khá lớn. Từng lời của ông đều được Hạ Lan Du nghe rõ mồn một. Cô ả ý thức được rằng, xem ra tuyệt thực không phải là cách. Trước tiên phải lấy nhu khắc cương, tìm cách ra ngoài trước đã. Có ra ngoài được thì mới khiến cho kẻ khác đau khổ được chứ, giờ bản thân ả còn bị nhốt ở đây. Chỉ sợ Lâm Ngạo Thiên và Văn Lê Vy mà biết, có khi ngủ mơ cũng cười không ngậm được miệng ấy chứ.
Những ngày tiếp theo, Hạ Lan Du không khóc, không nháo. Cô ả không còn đập phá đồ đạc trong phòng nữa, đồ ăn người làm mang lên đều được cô ả gần như ăn sạch một cách ngon lành. Hạ phu nhân thấy con gái như vậy thì vui lắm, cơn giận trong lòng Hạ lão gia cũng nguôi đi phần nào. Ông chủ động lên gặp cô ả. Vừa thả bóng ông, cô ả như mở cờ trong bụng, nhưng mặt thì vẫn giữ khuôn mặt điềm đạm, đáng thương nhất có thể để diễn cho Hạ lão gia xem.
" Ba, cuối cùng ba cũng chịu gặp con rồi."
" Con gái ngoan. Để con chịu khổ rồi, mấy ngày qua thiệt thòi cho con rồi."
" Không đâu ba, con biết ba làm như vậy cũng là muốn tốt cho con. Là con gái không tốt khiến ba phải lo lắng nhiều rồi."
" Con biết được như thế là tốt. Đừng vì một cái cây mà từ bỏ cả cánh rừng. Con gái ba tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai yêu mến con. Con cần gì phải lãng phí thời gian lên một người vốn đã biết không có kết quả như Lâm Ngạo Thiên chứ."
" Vâng. Con hiểu rồi ba. Là con gái không hiểu được nỗi khổ tâm của người mà. Xin ba cứ đánh, cứ mắng con đi ạ."
Thật đúng là giới điện ảnh nợ Hạ Lan Du một giải Oscar mà. Với diễn xuất của cô ta mà không dấn thân vào làng giải trí thì thật là uổng phí. Cô ta cứ nói đến đâu là nước mắt như mưa cứ thi nhau rơi xuống đến đấy. Hạ lão gia trông thấy mà cũng thật đau lòng, chút tức giận xót lại cũng bị cô ta thổi tan. Giờ thì còn tâm trí đâu mà đánh với chả mắng.
" Thôi được rồi. Đừng khóc nữa. Con nhìn con xem, khóc thành ra bộ dạng gì rồi. Mấy ngày nay ăn uống không ngon miệng, con nên nghỉ ngơi nhiều vào. Tâm trạng tốt hơn thì rủ mấy người bạn cùng đi shopping cho khuây khỏa."
" Vâng. Con cảm ơn ba."
" Vậy con nghỉ ngơi đi. Ba còn phải đến công ty nữa."
Hạ lão gia vừa rời khỏi phòng, ngay lập tức, cô ả đã hiện nguyên hình bộ mặt độc ác của mình. Không còn cái vẻ yếu đuối, đáng thương, ủy mị. Mà thay vào đó là ánh mắt sắc lẹm, tựa hồ có thể giết chết đối phương chỉ bằng một cái nhìn.
" Văn Lê Vy, cô chờ đó. Nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô thật thê thảm."
Trong đôi mắt cô ả hiện giờ như vẽ nên cả một thế cuộc mà cô ả đang viễn cảnh ra. Muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu. Muốn bao nhiêu căm thù chỉ có dư thừa chứ không thiếu. Thật là làm cho người nhìn cũng phải lạnh hết sống lưng mà.
Ở một nơi khác, cuộc sống của Văn Lê Vy và Lâm Ngạo Thiên trôi qua khá yên bình vì những ngày qua không ai quấy rối cuộc sống của họ. Nhưng lại có thêm một nỗi lo lắng làm Lâm Ngạo Thiên phải suy nghĩ nhiều hơn.
Hai ngày hôm nay, Văn Lê Vy luôn cảm thấy mệt mỏi và thèm ngủ. Cô có thể ngủ bất cứ ở đâu, thậm chí ngủ gục ngay trên bàn làm việc. Điều này chưa từng có tiền lệ trong cuộc sống của Văn Lê Vy trước nay. Thậm chí, cô ăn uống còn chẳng thấy ngon miệng. Điều này làm cho Lâm Ngạo Thiên càng không khỏi lo lắng. Cô trước nay vốn đã ăn ít, giờ lại còn chán ăn nữa, thật là chẳng biết phải làm sao.
Việc bếp núc thì không giỏi, công việc thì bận rộn. Nhưng anh không thể cứ thế mà bỏ mặc không lo cho sức khỏe ăn uống của cô được. Bất quá anh đành nhờ mẹ đưa bữa trưa cho cô. Tiếng gõ cửa vang lên, Văn Lê Vy uể oải trả lời.
" Vào đi"
" Vy Vy, đi ăn trưa với mình không?"
" Cậu đi ăn đi. Lát nữa mẹ của Ngạo Thiên sẽ mang bữa trưa cho mình rồi."
" zô. Mẹ chồng vỗ béo sớm vậy ư? Còn chưa qua cửa mà đã vậy rồi. Xem ra tương lai mình muốn mời Lâm thiếu phu nhân chắc là khó khăn lắm đây."
" Cậu lại trêu mình rồi. Bác gái đã gọi dặn dò mình trước rồi. Thôi để mai mình đi ăn với cậu vậy."
" Đành chịu thôi, ai bảo cả Lâm gia từ trên xuống dưới đều cứ lo chăm sóc cho cậu như vậy."
" Được rồi, cậu nhanh đi đi."
Bạch Quỳnh An y như một đứa trẻ hờn dỗi rời khỏi làm Văn Lê Vy không khỏi lắc đầu buồn cười. Cô bạn của cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà mãi vẫn chưa chịu lớn, tính khí vẫn hờn dỗi như trẻ con. Được cái tốt là không thù dai, cô chỉ cần nhẹ giọng một chút là dỗ danh ngay được cô nàng.
Bạch Quỳnh An vừa đi chưa lâu, tiếng mở cửa lại vang lên. Văn Lê Vy vẫn tập trung vào công việc, không ngẩng mặt lên mà nói.
" Sao vậy, cậu vẫn chưa đi ăn cơ à? Quay lại sớm vậy."
" Ai quay lại vậy".
" Mẹ. Người đến sớm vậy?"
" Còn sớm nữa. Cái con bé này, có biết mấy giờ không mà còn mãi lo công việc. Thật là không biết yêu quý bản thân gì cả."
" Không có đâu mẹ. Con chẳng qua là bận dở chút việc thôi. Mọi ngày con không làm việc lâu vậy đâu "
" Mẹ còn lạ gì bọn trẻ các con. Một khi đã lao đầu vào làm việc là chả biết trời trăng gì. Không biết lo cho sức khỏe. Mau ăn đi. Mẹ hầm canh cá đó. Mẹ thấy thằng Thiên nói dạo này con ăn ít, ăn canh cá vừa thanh lọc cơ thể vừa mát, con ăn nhiều vào."
" Vâng, con cảm ơn mẹ."
Lâm phu nhân thuần thục mở từng nắp chiếc bình giữ nhiệt. Mỗi nắp là một món ăn khác nhau, trông phong phú chẳng khác gì đi nhà hàng gọi món. Nhưng đến ngăn cuối cùng đựng canh cá. Lâm phu nhân chỉ vừa mới mở ra, ruột gan trong bụng Văn Lê Vy như người thi nhau đánh quyền. Cô bụm miệng, lao ngay vào nhà vệ sinh nôn oẹ dù trong bụng chẳng có gì. Văn Lê Vy trở ra với khuôn mặt phờ phạc làm Lâm phu nhân dường như phát hoảng.
" Con sao vậy. "
" Không sao đâu ạ. Con chỉ thấy hơi khó chịu thôi. Chắc là do ăn uống thất thường nên bị dạ dày thôi ạ."
" Ừ, Vậy con ăn đi."
Lâm phu nhân chu đáo múc cho cô một bát canh cá để khai vị trước. Cô cũng vui vẻ nhận lấy. Đời này làm gì có ai tốt phúc như cô. Còn chưa qua cửa đã được gia đình bên chồng hết lòng chăm sóc, đúng là cầu còn không được. Nhưng tiếc thay, đời không như là mơ. Cô chỉ vừa múc một thìa định cho vào miệng thì đã phải đặt nó trở về vị trí cũ để chạy vào nhà vệ sinh.
Biểu hiện của cô làm cho một người phụ nữ từng trải như Lâm phu nhân phải có chút suy nghĩ. Bà bắt đầu liên kết những gì mà Lâm Ngạo Thiên nói với bà. Ngủ nhiều, chán ăn, nôn khan khi thấy đồ tanh, không lẽ là. " Cạch" cửa nhà vệ sinh một lần nữa mở ra, lần này trông cô còn thảm hại hơn lần trước nữa. Lâm phu nhân nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống.
" Vy Vy, mẹ hỏi có chút hơi nhạy cảm, nhưng tháng này bà dì của con đến chưa?"
Nghe Lâm phu nhân hỏi cô mới ngớ người ra. Không biết đầu óc cô để làm gì mà kém suy nghĩ thế không biết. Không lẽ mình có thai rồi. Cũng có thể lắm chứ, những lúc hai người phát sinh quan hệ, hầu như không sử dụng biện pháp an toàn. haizz. Thật đau đầu mà.
" Mẹ nói con mới để ý, hình như con đã chậm gần một tháng nay rồi"
" đi, không ăn nữa. Chúng ta ăn sau. Giờ còn đi theo mẹ."
" Đi đâu vậy mẹ. Ăn xong con còn phải làm việc nữa."
" Không được, việc này quan trọng hơn."
Lâm phu nhân nhanh tay cầm theo túi xách và áo khoác, kéo Văn Lê Vy đi mà cô chẳng hiểu mô tê gì. Trên đường đi, bà cũng gọi luôn cho Bác sỹ Lý sắp xếp lịch khám với khoa sản cho bà. Khi cô vẫn còn ngơ ngác vì thấy bà đưa mình đến bệnh viện, lúc cô nhận ra bà đưa mình đi khám thai thì hai người đã ở bên trong phòng khám của khoa sản rồi.
" Chúc mừng cô. Thai nhi đã được 7 tuần tuổi rồi. Thai nhi rất khỏe mạnh, không có gì cần phải lo lắng."
Cô nghe mà ù hết cả đầu. Bản thân cô cũng biết, nếu đã phát sinh quan hệ thì việc có thai cũng là bình thường. Nhưng mà thế này thì cũng nhanh quá rồi. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý. Mà không biết anh sẽ nghĩ thế nào trước sự xuất hiện đột ngột của đứa bé. Cô phải làm sao nói cho anh biết đây. Trái ngược với mớ cảm xúc hỗn độn của cô. Lâm phu nhân lại vô cùng hào hứng.
" Cảm ơn bác sĩ. Có cần phải lưu ý gì trong quá trình mang thai không ạ"
" Cũng không cần phải kiêng hem quá nhiều, lưu ý bồi bổ cho thai phụ. Trong quá trình mang thai, thai phụ rất dễ chán ăn mà nôn mửa, đó là những hiện tượng nghén thông thường, người nhà không cần quá lo lắng. Trong ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, nên hạn chế quan hệ vợ chồng, tránh ảnh hưởng đến thai khí."
" Vâng, cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi hiểu rồi."
" Không có gì, việc nên làm thôi mà."
Lâm phu nhân mừng như mở hội trong bụng. Bà gọi điện hết cho người nhà báo tin vui bất ngờ này. Trên dưới Lâm gia ai cũng vui mừng, Lâm lão phu nhân chắc là vui nhất. Nhà bà chuẩn bị là tứ đại đồng đường rồi, bà sắp có chắt rồi. Lâm phu nhân gọi luôn cho ba mẹ Văn, làm cho cô thấy hơi ngại. Ai đời con gái có thai bố mẹ lại biết qua thông gia, hơn nữa hai người vẫn chưa kết hôn, liệu ba mẹ có buồn cô không.
Nhưng không, họ đều rất vui mừng cho cô. Bản thân người lớn hai bên gia đình đã coi cô và anh như con cháu trong nhà, giữa họ bây giờ chỉ còn thiếu mỗi hôn lễ như một thủ tục bắt buộc nữa mà thôi.