Anh không kìm nén nổi cảm xúc của mình mà đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng da diết. Chiếc lưỡi đinh hương của anh nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, luồn sâu vào mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô như muốn chiếm hữu hết mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô. Chỉ khi cả hai cùng thiếu dưỡng khí và thở dốc anh mới lưu luyến rời khỏi bờ môi của cô.
Đặt ngón tay cái của mình khẽ miết lên bờ môi hơi có chút đỏ vì dư âm của nụ hôn còn lại. Anh tha thiết hứa với cô. Anh thật sự như muốn dốc hết lòng mình ra. Moi trái tim mình ra cho cô hiểu anh yêu cô và cần cô đến nhường nào.
" Tiểu Vy, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để trở thành người đàn ông của đời em. Sau này, dù có bất cứ việc gì sảy ra em hãy tin tưởng và dựa vào anh có được không em?"
Cô khẽ bẽn lẽn gật đầu thay cho sự đồng ý. Anh nhanh chóng lái xe về nhà. Đêm đã khuya và ai cũng đã thấm mệt. Có lẽ vì thế mà lên xe cô ngủ thiếp đi từ lúc nào mà không hay. Hôm nay với cô mà nói, hình như đã tiêu hao cạn kiệt năng lượng mà cô tích trữ bao lâu nay rồi.
Xuống xe anh vòng qua, nhẹ nhàng bế bổng cô vào nhà. Đối với anh, việc bế cô chẳng khác gì bế một vật cưng nhỏ, vì so với anh, cô thật sự nhìn có chút nhỏ bé thật. Anh bế cô vào nhà, người làm định lên tiếng chào, anh đã ra dấu cho họ im lặng tránh làm cô thức giấc.
Đặt cô lên chiếc giường quen thuộc, anh thuần thục giúp cho cởi bộ váy vướng víu. Anh lấy khăn ấm lau qua người cho một lượt rồi giúp cô mặc vào bộ váy ngủ thoải mái. Xong xuôi anh mới tự tắm rửa cho bản thân. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi ôm lấy cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
" ngủ ngon. cô gái của anh".
Sự bình yên bây giờ làm cho anh chẳng còn mong ước gì khác. Anh chỉ ước sao, hiện tại, tương lai và mãi mãi về sau, anh và cô đều có thể bên nhau như vậy. Cùng nhau chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống, cùng nắm tay nhau cho đến lúc già đi. Mặc thời gian trôi, mặc cuộc đời thay đổi. Chỉ cần hai người mãi hiện diện trong cuộc đời đối phương là anh đã mãn nguyện rồi.
Sáng hôm sau, Văn Lê Vy bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Thật là, muốn hành sống cô mà. Cả tối hôm qua mệt rã rời, hôm nay chỉ muốn ngủ lì thêm chút nữa. Không biết kẻ vô tâm nào lại đánh thức giấc ngủ của cô vậy. Cô bắt máy úp vào tai để nghe, nhưng chưa kịp nói đã thấy giọng sỗ sàng đập ngay vào tai.
" Văn Lê Vy. Cậu mau chóng lê xác đến đây cho mình."
" Bạch đại tiểu thư à. Hôm nay là cuối tuần đó. Cậu không thể cho mình ngủ thêm chút sao?"
" Ngủ cái đầu của cậu ý. Truyện hôm qua lớn như vậy, đến ba mình đi dự tiệc về còn không khỏi hoàn hồn. Thế mà cậu lại chẳng nói gì với mình là sao?"
" Chuyện đó mình cũng đâu biết trước. Thôi chiều hẹn nhau shopping rồi mình nói cụ thể cho. Giờ mình ngủ tiếp đây. Bye cậu nha".
Bạch Quỳnh An còn chưa kịp nói lại đã nhận được tiếng tút dài từ đầu dây bên kia. Thật là làm cho cô nàng phải tức xịt khói đầu mà. Lâu nay kín tiếng là như thế, giờ đùng cái cả thiên hạ đều biết. Đúng là đã không chơi thì thôi. Đã chơi phải chơi cho lớn mà. Kiểu gì buổi chiều cô cũng phải gặng hỏi cho ra nhẽ mới được.
Sau khi cúp máy. Văn Lê Vy còn chẳng mở nổi mắt. Cô tiện tay thả luôn chiếc điện thoại ở một góc giường nào đấy mà đến khi thức dậy cô còn phải mất công tìm một phen. Cô nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái, rúc vào ngực anh tiếp tục ngủ. Anh cũng thuận thế ôm luôn con mèo nhỏ trong lòng cả hai tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ đến tận bữa trưa. Anh ngỏ ý buổi chiều muốn đưa cô đi dạo, thư giãn, nhưng cô từ chối.
" Tiểu Vy, hay chiều anh đưa em đi mua sắm và đi chơi cho thư giãn được không?"
" Chắc không được rồi. Chuyện hôm qua anh làm đến tai Quỳnh An rồi. Chưa sáng ra cậu ấy đã gọi tra khảo em. Chiều mà em còn không đi shopping với cậu ấy thì có lẽ cậu ấy ko buông tha cho em rồi."
" Ừ, anh hiểu rồi. Thế em có cần anh đưa em đi không?"
" Không cần đâu. Quỳnh An sẽ qua đây đón em. Hơn nữa anh Thừa Chấn cũng không được Quỳnh An cho đi cùng nên em cũng không tiện đưa anh theo."
" Vậy anh biết rồi. Em đi chơi vui vẻ, nhưng cũng đừng quên cẩn thận chút."
" Tuân lệnh. Lâm tổng."
Anh nhìn thái độ lém lỉnh của cô mà không khỏi phì cười. Thật đúng là khi ở cạnh người mà mình tin tưởng nhất thì sẽ bộc lộ hoàn toàn bản chất thật của bản thân mà. Nếu ai đó được vô tình chứng kiến mọi hành động của anh và cô ở nhà thì có đánh chết họ cũng không tin, đó là hai vị tổng tài lạnh lùng, quyết đoán thường ngày mà.
Hai giờ chiều, tiếng thắng xe rít chói tai trong sân biệt thự. Văn Lê Vy chẳng cần ra nhìn cũng biết người đến. Còn ai khác ngoài cô bạn Bạch Quỳnh An với niềm đam mê tốc độ của cô chứ. Cô hôn tạm biệt Lâm Ngạo Thiên rồi nhanh chóng ra xe rời đi. Với tốc độ của Bạch Quỳnh An thì chỉ 10 phút sau hai cô nàng đã có mặt tại tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Vừa xuống xe, Bạch Quỳnh An đã không tiếc lời trêu chọc cô.
" Uây. không biết ai suốt ngày nói với mình nào thì là không muốn gây sự chú ý, nào là thì chỉ thích sống trầm lặng. Lần nào cũng đẩy mình ra làm bia chắn trước mắt bàn dân thiên hạ. Tiệc lớn tiệc nhỏ gì của công ty cũng bắt mình phải đi thay. Giờ thì hay rồi. Qua một đêm trở thành tâm điểm chú ý luôn rồi. Trong giới kinh doanh giờ không ai mà không ngồi thảo luận về cái tên Văn Lê Vy của cậu chứ..."
Cô nàng cứ một mực bô lô ba la không cho Lê Vy có cơ hội chen ngang. Bức quá Văn Lê Vy phải đưa tay lên bịt miệng cô nàng lại.
" Thật ra, chuyện mà anh ấy sắp đặt trước mình cũng đâu có biết. Chỉ nghĩ đơn giản là tham dự tiệc với tư cách là người phụ trách dự án của Lâm thị thôi. Nếu mình biết trước anh ấy làm vậy, mình tuyệt đối sẽ không tham gia."
" Thật không tham gia sao? thế mà mình lại thấy ai kia mặt mày nở hoa, hận không thể hét lên vì sướng đó chứ."
" thôi được rồi. Cậu đừng trêu mình nữa. Hôm nay phiền Bạch Đại tiểu thư cứ mua sắm thỏa thích. Mọi chi phí hãy để tiểu muội đây xin phép được thanh toán, như vậy đã được hay chưa?"
" Vẫn chưa được, còn phải ăn tối với mình nữa."
" được. Nghe cậu hết."
Trước sự giám sát của Bạch Quỳnh An. Lê Vy gọi điện báo cho Lâm Ngạo Thiên biết buổi tối không phải chờ cơm cô vì cô sẽ dùng bữa bên ngoài. Anh cũng chỉ vui vẻ dặn dò cô đi chơi phải cẩn thận. Và cũng nói lại với cô là buổi tối mình sẽ ra ngoài cùng Lê Thừa Chấn. Cô cúp máy rồi Bạch Quỳnh An mới hài lòng kéo cô đi.
" thế còn được. Tạm thời tha cho cậu."
Đúng là người yêu dù có tốt đến đâu, có yêu chiều đến cách mấy. Nhưng thế giới của phụ nữ thì chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được. Chỉ cần hai cô nàng ở bên nhau là hình như không biết đến trời trăng gì. Họ gần như muốn lục tung cả cái trung tâm thương mại lên vậy. Không điều gì vào giờ phút này có thể làm giảm đi nguồn cảm hứng đang sôi sục trong họ.
Sau khi mua sắm thỏa thích cộng với bữa tối no nê, Bạch Quỳnh An nhanh chóng chở Văn Lê Vy về biệt thự để " trả hàng." Lúc này cũng đã là 9 giờ tối. Văn Lê Vy không thấy Lâm Ngạo Thiên ở nhà thì liền hỏi Quản gia Trịnh.
" Bác Trịnh. Ngạo Thiên anh ấy không có ở nhà sao?"
" Vâng Văn tiểu thư. Cậu chủ đã ra ngoài cũng được một lúc lâu rồi ạ."
" Cảm ơn bác. Cháu lên phòng đây ạ."
Cô nhớ ra chiều anh có nói với cô là có hẹn với Lê Thừa Chấn. Thây kệ, từ ngày hai người ở bên nhau anh cũng it' khi ra ngoài. Cô không điện, vì cô luôn tin tưởng rằng anh sẽ về sớm. Anh là người làm bất cứ việc gì cũng luôn có chừng mực. Cô không suy nghĩ nhiều mà trở về phòng tắm rửa. Xong xuôi có xếp gọn những món đồ mà cô vừa mua lúc chiều với Bạch Quỳnh An.
Chiếc đồng hồ quả lắc lớn kiểu Pháp dáng tủ đứng đặt bên cạnh bộ sofa trong phòng đã điểm 12giờ đêm nhưng cô vẫn trằn chọc không ngủ được. Có lẽ nằm trong vòng tay của anh đã là một thói quen nên giờ không có anh cô liền cảm thấy có chút thiếu vắng.
Cô lấy điện thoại gọi cho anh, bên phía đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng nói lạnh lẽo của tổng đài báo thuê bao không liên lạc được. Cô bắt đầu thấy có chút gì đó không ổn." Giờ đã muộn như thế sao anh ấy vẫn chưa về. liệu có chuyện gì không?"
Những băn khoăn làm cho cô không thể nào chợp mắt. Không gian về đêm lại quá yên tĩnh. Cô có thể nghe rõ mồn một tiếng nhịp trái tim của cô đập. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ như không ngừng thách thức sức chịu đựng của cô. Cô gọi cho anh không biết bao nhiêu lần. Cô cứ đi ra ban công rồi trở vào phòng cũng không biết bao nhiêu lần để ngóng xe anh về nhưng đều không thấy.
Cho đến 4 giờ sáng, cô không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa. Cô lấy máy ra nhưng không phải gọi cho anh mà là gọi cho Lê Thừa Chấn. Giọng bên kia ngái ngủ vọng lại.
" alo. Vy Vy Quỳnh An đang ngủ, có việc gì mà em gọi cho em ấy giờ này vậy?"
" Anh Thừa Chấn. Em không gọi cho Quỳnh An mà gọi cho anh."
" gọi cho anh sao? có việc gì vậy?"
" Ngạo Thiên anh ấy có ở chỗ anh không? Em gọi cho anh ấy rất nhiều lần nhưng đều không được."
" Ngạo Thiên hôm nay cậu ấy về rất sớm mà. hơn mười giờ anh cậu ấy về rồi. Anh còn đang tưởng tranh thủ về nhà về nhà với em chứ."
" Không. Bây giờ anh ấy vẫn chưa về. Liệu anh ấy có sảy ra chuyện gì không?"
" Em bình tĩnh nghe anh nói. Cậu ta thì có thể sảy ra chuyện gì được chứ. Cũng không phải con gái mà sợ bị cướp sắc. Chắc là về bên nhà chính mà quên không nói em thôi. Trước đây chưa quen em cậu ta cũng hay thất thường như thế. Không có việc gì đâu. Em ngủ đi. Đừng suy nghĩ nhiều quá."
" Vâng. Em biết rồi"
Đặt ngón tay cái của mình khẽ miết lên bờ môi hơi có chút đỏ vì dư âm của nụ hôn còn lại. Anh tha thiết hứa với cô. Anh thật sự như muốn dốc hết lòng mình ra. Moi trái tim mình ra cho cô hiểu anh yêu cô và cần cô đến nhường nào.
" Tiểu Vy, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để trở thành người đàn ông của đời em. Sau này, dù có bất cứ việc gì sảy ra em hãy tin tưởng và dựa vào anh có được không em?"
Cô khẽ bẽn lẽn gật đầu thay cho sự đồng ý. Anh nhanh chóng lái xe về nhà. Đêm đã khuya và ai cũng đã thấm mệt. Có lẽ vì thế mà lên xe cô ngủ thiếp đi từ lúc nào mà không hay. Hôm nay với cô mà nói, hình như đã tiêu hao cạn kiệt năng lượng mà cô tích trữ bao lâu nay rồi.
Xuống xe anh vòng qua, nhẹ nhàng bế bổng cô vào nhà. Đối với anh, việc bế cô chẳng khác gì bế một vật cưng nhỏ, vì so với anh, cô thật sự nhìn có chút nhỏ bé thật. Anh bế cô vào nhà, người làm định lên tiếng chào, anh đã ra dấu cho họ im lặng tránh làm cô thức giấc.
Đặt cô lên chiếc giường quen thuộc, anh thuần thục giúp cho cởi bộ váy vướng víu. Anh lấy khăn ấm lau qua người cho một lượt rồi giúp cô mặc vào bộ váy ngủ thoải mái. Xong xuôi anh mới tự tắm rửa cho bản thân. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi ôm lấy cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
" ngủ ngon. cô gái của anh".
Sự bình yên bây giờ làm cho anh chẳng còn mong ước gì khác. Anh chỉ ước sao, hiện tại, tương lai và mãi mãi về sau, anh và cô đều có thể bên nhau như vậy. Cùng nhau chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống, cùng nắm tay nhau cho đến lúc già đi. Mặc thời gian trôi, mặc cuộc đời thay đổi. Chỉ cần hai người mãi hiện diện trong cuộc đời đối phương là anh đã mãn nguyện rồi.
Sáng hôm sau, Văn Lê Vy bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Thật là, muốn hành sống cô mà. Cả tối hôm qua mệt rã rời, hôm nay chỉ muốn ngủ lì thêm chút nữa. Không biết kẻ vô tâm nào lại đánh thức giấc ngủ của cô vậy. Cô bắt máy úp vào tai để nghe, nhưng chưa kịp nói đã thấy giọng sỗ sàng đập ngay vào tai.
" Văn Lê Vy. Cậu mau chóng lê xác đến đây cho mình."
" Bạch đại tiểu thư à. Hôm nay là cuối tuần đó. Cậu không thể cho mình ngủ thêm chút sao?"
" Ngủ cái đầu của cậu ý. Truyện hôm qua lớn như vậy, đến ba mình đi dự tiệc về còn không khỏi hoàn hồn. Thế mà cậu lại chẳng nói gì với mình là sao?"
" Chuyện đó mình cũng đâu biết trước. Thôi chiều hẹn nhau shopping rồi mình nói cụ thể cho. Giờ mình ngủ tiếp đây. Bye cậu nha".
Bạch Quỳnh An còn chưa kịp nói lại đã nhận được tiếng tút dài từ đầu dây bên kia. Thật là làm cho cô nàng phải tức xịt khói đầu mà. Lâu nay kín tiếng là như thế, giờ đùng cái cả thiên hạ đều biết. Đúng là đã không chơi thì thôi. Đã chơi phải chơi cho lớn mà. Kiểu gì buổi chiều cô cũng phải gặng hỏi cho ra nhẽ mới được.
Sau khi cúp máy. Văn Lê Vy còn chẳng mở nổi mắt. Cô tiện tay thả luôn chiếc điện thoại ở một góc giường nào đấy mà đến khi thức dậy cô còn phải mất công tìm một phen. Cô nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái, rúc vào ngực anh tiếp tục ngủ. Anh cũng thuận thế ôm luôn con mèo nhỏ trong lòng cả hai tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ đến tận bữa trưa. Anh ngỏ ý buổi chiều muốn đưa cô đi dạo, thư giãn, nhưng cô từ chối.
" Tiểu Vy, hay chiều anh đưa em đi mua sắm và đi chơi cho thư giãn được không?"
" Chắc không được rồi. Chuyện hôm qua anh làm đến tai Quỳnh An rồi. Chưa sáng ra cậu ấy đã gọi tra khảo em. Chiều mà em còn không đi shopping với cậu ấy thì có lẽ cậu ấy ko buông tha cho em rồi."
" Ừ, anh hiểu rồi. Thế em có cần anh đưa em đi không?"
" Không cần đâu. Quỳnh An sẽ qua đây đón em. Hơn nữa anh Thừa Chấn cũng không được Quỳnh An cho đi cùng nên em cũng không tiện đưa anh theo."
" Vậy anh biết rồi. Em đi chơi vui vẻ, nhưng cũng đừng quên cẩn thận chút."
" Tuân lệnh. Lâm tổng."
Anh nhìn thái độ lém lỉnh của cô mà không khỏi phì cười. Thật đúng là khi ở cạnh người mà mình tin tưởng nhất thì sẽ bộc lộ hoàn toàn bản chất thật của bản thân mà. Nếu ai đó được vô tình chứng kiến mọi hành động của anh và cô ở nhà thì có đánh chết họ cũng không tin, đó là hai vị tổng tài lạnh lùng, quyết đoán thường ngày mà.
Hai giờ chiều, tiếng thắng xe rít chói tai trong sân biệt thự. Văn Lê Vy chẳng cần ra nhìn cũng biết người đến. Còn ai khác ngoài cô bạn Bạch Quỳnh An với niềm đam mê tốc độ của cô chứ. Cô hôn tạm biệt Lâm Ngạo Thiên rồi nhanh chóng ra xe rời đi. Với tốc độ của Bạch Quỳnh An thì chỉ 10 phút sau hai cô nàng đã có mặt tại tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Vừa xuống xe, Bạch Quỳnh An đã không tiếc lời trêu chọc cô.
" Uây. không biết ai suốt ngày nói với mình nào thì là không muốn gây sự chú ý, nào là thì chỉ thích sống trầm lặng. Lần nào cũng đẩy mình ra làm bia chắn trước mắt bàn dân thiên hạ. Tiệc lớn tiệc nhỏ gì của công ty cũng bắt mình phải đi thay. Giờ thì hay rồi. Qua một đêm trở thành tâm điểm chú ý luôn rồi. Trong giới kinh doanh giờ không ai mà không ngồi thảo luận về cái tên Văn Lê Vy của cậu chứ..."
Cô nàng cứ một mực bô lô ba la không cho Lê Vy có cơ hội chen ngang. Bức quá Văn Lê Vy phải đưa tay lên bịt miệng cô nàng lại.
" Thật ra, chuyện mà anh ấy sắp đặt trước mình cũng đâu có biết. Chỉ nghĩ đơn giản là tham dự tiệc với tư cách là người phụ trách dự án của Lâm thị thôi. Nếu mình biết trước anh ấy làm vậy, mình tuyệt đối sẽ không tham gia."
" Thật không tham gia sao? thế mà mình lại thấy ai kia mặt mày nở hoa, hận không thể hét lên vì sướng đó chứ."
" thôi được rồi. Cậu đừng trêu mình nữa. Hôm nay phiền Bạch Đại tiểu thư cứ mua sắm thỏa thích. Mọi chi phí hãy để tiểu muội đây xin phép được thanh toán, như vậy đã được hay chưa?"
" Vẫn chưa được, còn phải ăn tối với mình nữa."
" được. Nghe cậu hết."
Trước sự giám sát của Bạch Quỳnh An. Lê Vy gọi điện báo cho Lâm Ngạo Thiên biết buổi tối không phải chờ cơm cô vì cô sẽ dùng bữa bên ngoài. Anh cũng chỉ vui vẻ dặn dò cô đi chơi phải cẩn thận. Và cũng nói lại với cô là buổi tối mình sẽ ra ngoài cùng Lê Thừa Chấn. Cô cúp máy rồi Bạch Quỳnh An mới hài lòng kéo cô đi.
" thế còn được. Tạm thời tha cho cậu."
Đúng là người yêu dù có tốt đến đâu, có yêu chiều đến cách mấy. Nhưng thế giới của phụ nữ thì chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được. Chỉ cần hai cô nàng ở bên nhau là hình như không biết đến trời trăng gì. Họ gần như muốn lục tung cả cái trung tâm thương mại lên vậy. Không điều gì vào giờ phút này có thể làm giảm đi nguồn cảm hứng đang sôi sục trong họ.
Sau khi mua sắm thỏa thích cộng với bữa tối no nê, Bạch Quỳnh An nhanh chóng chở Văn Lê Vy về biệt thự để " trả hàng." Lúc này cũng đã là 9 giờ tối. Văn Lê Vy không thấy Lâm Ngạo Thiên ở nhà thì liền hỏi Quản gia Trịnh.
" Bác Trịnh. Ngạo Thiên anh ấy không có ở nhà sao?"
" Vâng Văn tiểu thư. Cậu chủ đã ra ngoài cũng được một lúc lâu rồi ạ."
" Cảm ơn bác. Cháu lên phòng đây ạ."
Cô nhớ ra chiều anh có nói với cô là có hẹn với Lê Thừa Chấn. Thây kệ, từ ngày hai người ở bên nhau anh cũng it' khi ra ngoài. Cô không điện, vì cô luôn tin tưởng rằng anh sẽ về sớm. Anh là người làm bất cứ việc gì cũng luôn có chừng mực. Cô không suy nghĩ nhiều mà trở về phòng tắm rửa. Xong xuôi có xếp gọn những món đồ mà cô vừa mua lúc chiều với Bạch Quỳnh An.
Chiếc đồng hồ quả lắc lớn kiểu Pháp dáng tủ đứng đặt bên cạnh bộ sofa trong phòng đã điểm 12giờ đêm nhưng cô vẫn trằn chọc không ngủ được. Có lẽ nằm trong vòng tay của anh đã là một thói quen nên giờ không có anh cô liền cảm thấy có chút thiếu vắng.
Cô lấy điện thoại gọi cho anh, bên phía đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng nói lạnh lẽo của tổng đài báo thuê bao không liên lạc được. Cô bắt đầu thấy có chút gì đó không ổn." Giờ đã muộn như thế sao anh ấy vẫn chưa về. liệu có chuyện gì không?"
Những băn khoăn làm cho cô không thể nào chợp mắt. Không gian về đêm lại quá yên tĩnh. Cô có thể nghe rõ mồn một tiếng nhịp trái tim của cô đập. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ như không ngừng thách thức sức chịu đựng của cô. Cô gọi cho anh không biết bao nhiêu lần. Cô cứ đi ra ban công rồi trở vào phòng cũng không biết bao nhiêu lần để ngóng xe anh về nhưng đều không thấy.
Cho đến 4 giờ sáng, cô không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa. Cô lấy máy ra nhưng không phải gọi cho anh mà là gọi cho Lê Thừa Chấn. Giọng bên kia ngái ngủ vọng lại.
" alo. Vy Vy Quỳnh An đang ngủ, có việc gì mà em gọi cho em ấy giờ này vậy?"
" Anh Thừa Chấn. Em không gọi cho Quỳnh An mà gọi cho anh."
" gọi cho anh sao? có việc gì vậy?"
" Ngạo Thiên anh ấy có ở chỗ anh không? Em gọi cho anh ấy rất nhiều lần nhưng đều không được."
" Ngạo Thiên hôm nay cậu ấy về rất sớm mà. hơn mười giờ anh cậu ấy về rồi. Anh còn đang tưởng tranh thủ về nhà về nhà với em chứ."
" Không. Bây giờ anh ấy vẫn chưa về. Liệu anh ấy có sảy ra chuyện gì không?"
" Em bình tĩnh nghe anh nói. Cậu ta thì có thể sảy ra chuyện gì được chứ. Cũng không phải con gái mà sợ bị cướp sắc. Chắc là về bên nhà chính mà quên không nói em thôi. Trước đây chưa quen em cậu ta cũng hay thất thường như thế. Không có việc gì đâu. Em ngủ đi. Đừng suy nghĩ nhiều quá."
" Vâng. Em biết rồi"