• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Không lâu. Đủ để nghe cuộc nói chuyện của hai con."

" Bác gái. Thật ra.. con.. con."

" Sao lại gọi bác gái. Gọi mẹ. Đã nói với con rồi mà không nhớ sao?"

" Vâng. Mẹ."

" Con ngoan. Mẹ biết vì sao con lại nói như vậy với Lan Du. Những chuyện đã sảy ra giữa các con Thiên đều nói cho mẹ biết. Mục đích hôm nay chúng ta mời lão Hạ đến nhà ăn cơm cũng vì chuyện này."

Sự nhẹ nhàng và thấu hiểu của Lâm phu nhân làm cho cô không khỏi ấm lòng. Nước mắt không biết vì sao bất giác rơi xuống. Chắc kiếp trước cô phải giải cứu cả ngân hà nên mới đổi lại được kiếp này hoàn mỹ đến vậy mà. Lâm phu nhân dịu dàng nắm lấy tay cô.

" Con ngoan. Đừng khóc. Mẹ biết con không muốn vì chuyện của con trẻ mà ảnh hưởng đến giao tình của người lớn. Nhưng con phải nhớ, phàm là chuyện gì cũng phải lấy bản thân làm trọng. Không được để bản thân chịu thiệt thòi con hiểu không? "

" Con hiểu rồi ạ"

" Như vậy mới ngoan chứ. Rồi, con nín đi. Sao như trẻ con vậy. Chưa gì đã mau nước mắt."

" Tiểu Vy, chúng ta về thôi em"

Giọng Lâm Ngạo Thiên cắt ngang câu chuyện của hai người. Nom thâý bóng anh từ xa. Cô nhanh chóng đưa tay lau hết những giọt nước mắt còn xót lại. Tránh anh thấy được lại càm ràm một phen.

" Vậy chúng con về đây ạ"

" Mau đi đi. nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Thằng nhóc thối đó nếu ăn hiếp con, cứ nói với mẹ. Mẹ sẽ giúp con xử nó."

" Vâng. Con biết rồi mẹ."

Thật ra từ khi yêu Lâm Ngạo Thiên, cô tự cảm thấy bản thân mình có chút vô dụng. Trước đây mọi việc đều do cô xử lý, có lẽ điều đó đã hình thành một thói quen từ sâu bên trong con người cô. Nhưng mọi người trong Lâm gia đều bảo bọc và ủng hộ cô một cách vô điều kiện. Điều đó làm cho cô cảm thấy năng lực cá nhân của bản thân dường như không còn tồn tại nữa vậy.

" Thiên. Em nghe mẹ nói là hôm nay anh chủ động hẹn Hạ tổng đến để nói về chuyện của Hạ Lan Du phải không?"

" Uây. Mẹ sao? Vậy có phải từ nay anh nên gọi em là bà xã rồi phải không? Đến mẹ cũng gọi rồi mà."

" Anh.. lại trêu em. Anh có nói chuyện tử tế với em được không vậy?"

Anh nhanh tay lái tấp xe vào bên lề đường. Anh cũng chẳng hiểu nổi cô. Không phải mỗi người đàn ông sẽ là chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ của mình sao. Lý do gì khiến cô cứ phải gồng mình giải quyết mọi việc, trong khi đã có anh ở bên chứ. Chẳng lẽ anh không đáng để cho cô phó thác hay sao?



" Tiểu Vy, Đúng là anh đã hẹn bác Hạ. Anh muốn đánh tiếng trước một tiếng, tránh trường hợp sau này anh có làm gì Hạ Lan Du người lớn hai bên lại khó xử."

" Nhưng chẳng phải anh đã đồng ý việc này để em tự xử lý sao? "

" Đúng là anh đồng ý. Nhưng anh không nói rằng anh sẽ không nhúng tay vào việc này. Vả lại, Tiểu Vy à. Anh đã nói với em rồi, em đừng lo nghĩ bất cứ vấn đề gì cả. Mọi việc dù có ra sao, đã có anh rồi. Em đừng có ôm hết tất cả về mình nữa, có được không."

" Nhưng như vậy em sẽ thấy bản thân mình rất vô dụng. Liệu anh có nghĩ em sẽ trở thành gánh nặng của anh không?"

" Sao có thể chứ. Điều anh sợ là em không tin tưởng vào anh, không ỷ lại vào anh. Anh muốn là người che chở cho em, chứ không phải để em là người giải quyết mọi chuyện cho anh. Tin tưởng anh, được không em?"

" Vâng. Em tin anh"

Anh nhìn người con gái mềm như nước trước mặt mình mà không khỏi yêu thương. Đời này có thể có được cô thật sự không còn mong cầu gì nữa. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần. Một nụ hôn ngọt ngào rơi trúng môi cô. Đúng là người yêu nhau dù có bao nhiêu cũng không gọi là đủ mà. Tương tư ngàn ngày cũng chẳng đủ, một chút ngọt ngào đắp nên thành. Chỉ một nụ hôn cũng như thỏa lấp cả thế giới thiếu thốn vạn vật của hai người mà. Anh buông môi cô ra mà trong lòng đầy tiếc nuối. Cô khẽ đánh yêu vào lồng ngực anh.

" Anh thật là. Anh đừng việc gì cũng làm cho em như vậy. Em sẽ ỷ lại anh mất."

" Anh chính là muốn em việc gì cũng ỷ lại vào anh. Có như thế em mới không bao giờ rời xa anh."

Chiếc xe lại nhanh chóng rồ ga chạy lướt dài trên con đường. Điểm đến tiếp theo của nó là Biệt thự riêng của Lâm Ngạo Thiên. Có lẽ người trên xe sắp không còn kiềm nổi dục vọng của bản thân mất rồi.

Hạ gia.

Hạ lão gia ôm một bụng tức trở về nhà. Lâm Ngạo Thiên là ai chứ. Dù anh chỉ đáng tuổi con cháu của ông, nhưng trên thương trường ông phải nể anh đến bảy phần. Sợ rằng, nếu không vì mối quan hệ của ông và Lâm lão gia có khi nhìn anh cũng chẳng buồn nhìn đến ông ấy chứ. Thế mà đứa con gái của ông lại dám đụng vào vảy ngược của anh. Thật là ngu hết chỗ nói mà.

" Du Du. Con rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy. Sao con dám tính kế lên cả Lâm Ngạo Thiên. Con có biết như thế là tự tiệt đường sống của bản thân, tuyệt đường sống của cả Hạ gia này không?"

" Ba à. Lâm Ngạo Thiên thì sao chứ. Chẳng phải cũng chỉ là một người đàn ông thôi sao? Nếu con thành công thì bây giờ con đã là dâu của Lâm gia rồi. Liệu ba còn mắng con như bây giờ không?"

" Rốt cuộc con có động não mà suy nghĩ không vậy. Nếu Lâm Ngạo Thiên đơn giản, dễ gạt như lời con nói, liệu trên thương trường người ta có phải kinh nể nó như vậy hay không?"

" Ba cứ cường điệu mọi chuyện lên vậy làm gì. Chẳng phải nếu con bò được lên giường của Lâm Ngạo Thiên, người vui mừng nhất là ba hay sao?"

" Mày, mày. Rốt cuộc tao cho mày ăn học đàng hoàng mà mày nghĩ cái gì trong đầu vậy?"

Thấy tình hình Hạ lão gia có vẻ căng thẳng, Hạ phu nhân đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề.



" Lão gia, ông bớt giận.. Con nó còn nhỏ, có gì sai ông từ từ bảo ban con. Còn con nữa Du Du, mau xin lỗi ba con đi."

Giữa lúc mà máu nóng cả hai lên đến đỉnh điểm, việc có người can ngăn lại chẳng khác gì châm thêm dầu vào lửa đang bốc cháy. Đầu óc Hạ Lan Du bây giờ làm gì mà suy nghĩ được nhiều. Cô ta thật sự là giận quá hoá ngu luôn mà.

" Tại sao con phải xin lỗi. Không phải ba mẹ luôn muốn con lấy một người chồng có thể giúp được Hạ thị sao? Lâm Ngạo Thiên chẳng phải lý tưởng nhất luôn rồi à."

"mày câm mồm ngay lại cho tao. Bài học của Lam Hy Điền mày còn chưa trắng mắt ra à? Cứ nhìn tình cảnh của Lam thị bây giờ đi. Liệu bây giờ còn ai nhớ đến Lam gia không. Mày muốn chết cũng đừng kéo theo Hạ Thị vào."

" Từ bao giờ lá gan của ba lại nhỏ đến vậy. Ba cứ sợ trước sợ sau như vậy thì khác gì một con rùa rụt đầu cơ chứ."

Một tiếng " Chát" vang lên. Hạ Lan Du cảm thấy một bên mặt của mình hình như không còn cảm giác nữa rồi. Cô ả gần như phát điên không còn kiểm soát. Ôm lấy một bên mặt đang tê lên rần rần vì đau.

" ba vậy mà lại đánh con."

" Tao đánh cho mày tỉnh ra. Để đến lúc Lâm Ngạo Thiên thật sự phát điên, thứ mà mày nhận được không phải chỉ là một cái tát không đâu, mà có khi cả Hạ gia này sẽ bị chôn theo sự ngu ngốc của mày đấy."

" Con không can tâm. Con nhất định sẽ có được Lâm Ngạo Thiên. lúc đó con sẽ làm Hạ gia này nở mặt".

" Mày còn không mở mắt ra mà nhìn nó đối sử với Văn Lê Vy thế nào. Còn ở đó mà vọng tưởng. Người đâu, mang tiểu thư nhốt vào trong phòng. Không có lệnh của tôi, không được cho nó ra ngoài."

Hai người làm nhanh chóng theo lời của Hạ lão gia mà lôi Hạ Lan Du về phòng giam lỏng. Hạ phu nhân dù xót con gái nhưng cũng không giám làm trái ý Hạ lão gia. Hạ lão gia bây giờ thật sự cảm thấy đau đầu với đứa con gái này mà.

Trước giờ ông chưa từng từ chối cô ả bất cứ điều gì. Có lẽ cũng vì lẽ đó nên cô ả luôn nghĩ rằng, không gì mà bản thân không thể có. Ông cũng biết, việc nhốt cô ả lại chỉ là tạm thời, cái quan trọng là phải để cô ả tự ý thức được sự nguy hiểm trong những hành động của mình. Chỉ cần sa sảy, dẫn đến hoạ sát thân như chơi.

" Bà liêụ mà khuyên con bé, đừng có mà si tâm vọng tưởng với Lâm Ngạo Thiên nữa. Tâm ý người ta đã dành cho người khác rồi. Không vì nể cái mặt già này, giờ này chưa biết con gái bà đang bị nó đưa dạo chơi nơi đâu còn chưa biết. Cứ nhìn vào Nguyệt Hạ của Nguyệt gia, coi như nửa đời sau cứ xác định là ở luôn bên châu phi đi."

" Tôi biết rồi lão gia."

Cha mẹ nào cũng thương con gái. Quyết tâm nhốt cô ả lại Hạ lão gia cũng buồn lắm chứ. Trước giờ Hạ lão gia luôn nâng cô như nâng trứng, hết mực yêu chiều. Làm đến nước này, cũng chỉ là mong cô ta tỉnh táo hơn, đỡ lãng phí tương lai vì một người không thể với tới. Mong sao cô ta có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ba mình.

Nhưng đời không như là mơ. Mọi suy tính mà Hạ lão gia lao tâm khổ tứ cô ả lại không hề hiểu. Cô ta bắt đầu oán trời, oán đất, oán hận Văn Lê Vy. Nhưng cô ta căn bản không hề nghĩ, sai lầm ở phía bản thân mình.

Cô ta bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng để cố gắng gây sự chú ý. Mong sao Hạ lão gia sẽ thả cô ta ra. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Mặc cô ta đập phá đến chán, bên ngoài vẫn không hề có một sự đáp lại nào. Cô ta vô lực ngồi bệt xuống sàn, xung quanh còn ngổn ngang những mảnh vỡ, khiến khung cảnh trông chẳng khác gì một cơn bão lớn vừa ghé qua. Nhìn vào đôi mắt đang hằn lên những tia màu đỏ vì tức giận của cô ta lúc này, trông chẳng khác gì một con dã thú đói khát.

" Dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà các người luôn nghĩ mình hơn người khác. Là các người đã ép tôi phải ác. Vậy các người cứ chờ mà mặc niệm đi. Tôi không ngại tiễn các người thêm một bước đến địa ngục đâu, các người cứ đợi đó cho tôi."

"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK