• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng 10h sáng hôm sau Lâm Ngạo Thiên và trợ lý Âu đã có mặt tại trụ sở tập đoàn VA. Theo phép lịch sự, trợ lý Âu bước tới trước, hỏi nhân viên lễ tân.

" Cho hỏi làm sao để gặp được Văn tổng. Lâm tổng của chúng tôi hôm qua đã có lịch hẹn với Văn tổng của quý công ty."

"Vâng. hai vị có thể lên tầng 66. Trên đó sẽ có người tiếp đón hai vị ạ".

" Cảm ơn cô".

Cô nhân viên cũng nở một nụ cười rất công nghiệp chào lại hai người. Ngay sau đó cô nhanh chóng thông báo lên văn phòng tổng tài phía trên. Thang máy vừa mở ra, trợ lý của cô là Linda đã đứng trước cửa chờ sẵn.

" Lâm tổng, trợ lý Âu. Văn tổng của chúng tôi đã chờ sẵn. Mời hai vị đi theo tôi".

Linda làm động tác mời và đi trước, hai người đàn ông cũng bước ngay theo sau cô. Trước cửa phòng làm việc Linda gõ cửa rồi nói với vào trong

" Văn tổng. Lâm tổng của tập Đoàn Lâm thị đã tới ạ."

" mời vào "

Anh bước vào trong thì bắt gặp cảnh cô đang chăm chú làm việc. thú thật là quen cô lâu như vậy, cũng biết cô là người cuồng công việc nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, anh lại cảm thấy dáng vẻ lúc cô chuyên tâm làm việc không những không cứng nhắc, ngược lại còn rất thu hút.

Biết được người đã tới, cô bỏ lại công việc đang còn dang dở. Bước gần lại nơi anh đang đứng, cô niềm nở nói.

" Ngạo Thiên, trợ lý Âu. hai người ngồi đi. Có việc gì mà hôm nay phải làm phiền hai người đến đây vào giờ này vậy?"

" Hôm nay anh đến đây vì việc công ty, em có thể cân nhắc xem xét."

Anh vừa nói vừa phẩy tay ra hiệu cho trợ lý Âu mang đến trước mặt cô một bản hợp đồng. Cô nhận lấy, cẩn thận xem xét nội dung bên trong. Trợ lý Âu đứng bên cạnh vẫn luôn âm thầm quan sát sếp mình và cô khi nói chuyện mà thầm nghĩ. " Sếp mình vẫn chưa theo đuổi được Văn tổng sao? đúng là hiệu xuất khi cua gái của sếp tỉ lệ nghịch với tốc độ khi làm việc mà."

Sau một hồi xem xét bản hợp đồng, cô cũng lên tiếng.

" Hợp đồng đàm phán sát nhập ư. em nghĩ một tập đoàn lớn như Lâm thị phải có bộ phận này chứ, sao còn hợp tác với bên em?"



" Em nói đúng. Lâm thị quả là có bộ phận này. Nhưng hiện giờ Lâm thị đang còn rất nhiều dự án trong giai đoạn nước rút cần phải hoàn thành nên không thể đảm nhiệm hết được."

" Nhưng nếu anh muốn hợp tác, em có thể điều cho anh người đàm phán tốt nhất bên em nhận dự án này. Vì sao trong đây lại chỉ định đích thân em phải nhận. Nếu em nhận rồi, lúc đó em phải đến công ty anh làm việc. Em thấy điều này không hợp lí cho lắm."

Cuối cùng cô cũng phân tích ra được mục đích mà anh muốn rồi. Anh muốn cô vì hợp đồng này mà đến công ty anh làm việc một thời gian. Lúc đó thời gian cô ở gần nhau có thể lên đến 12 tiếng một ngày. Lo gì anh không tạo được cơ hội để bên cô. Kế hoạch anh bày ra hoàn hảo như vậy, sao có thể dễ dàng để cô từ chối được.

" Anh hiểu cách nghĩ của em. Nhưng anh không tin ai khác. Anh biết năng lực của em ở mảng này. 16 tuổi em thực hiện sát nhập một công ty chỉ bằng nửa giá niêm yết trên thị trường. Thật không đơn giản chút nào. Hai nữa, giờ anh rất muốn nhanh chóng hoàn thành thương vụ này để theo kịp thị trường sản xuất phần mềm điện tử. Và cái quan trọng nhất ở đây là, dù em là chủ tịch của VA nhưng rất ít người biết. Nên khi em đến Lâm thị thực hiện hợp đồng cũng sẽ không ai biết em là ai."

"Anh nói cũng không phải là không có lý. Cái này để em suy nghĩ thêm đã".

Thấy cô có vẻ đã hơi lung lay trước sự thuyết phục của mình. Anh liền lên tiếng thuyết phục thêm.

" Thật ra, với cương vị là người hợp tác. Anh chọn VA vì địa vị và danh tiếng của công ty trong giới. Còn với cương vị là những người đã quen biết nhau, anh chọn hợp tác với em. Hợp tác với một người hiểu mình và bản thân mình hiểu họ, bao giờ cũng tránh được những xung đột ý kiến cá nhân không cần thiết. Hơn nữa, hiện giờ anh đang muốn đẩy nhanh dự án này, nên hợp đồng bên anh đưa ra cũng có lợi với VA của em mà phải không.?"

Trước những lý lẽ thuyết phục mà anh đưa ra, cô cũng không còn lí do gì để từ chối. Điều khoản vừa có lợi cho công ty, lại vừa giúp được anh thì cũng không có gì là không tốt.

" Được. em nhận lời anh. Anh cho em ba ngày để hoàn thiện và bàn giao một số công việc trong tay em cho Bạch Quỳnh An. Anh giúp em chuẩn bị một văn phòng trong Lâm thị. Có lẽ em sẽ dùng nó trong khoảng hai tháng."

" Được. em đồng ý là tốt rồi. Anh sẽ chuẩn bị theo lời em nói. Bây giờ cũng đến giờ ăn trưa, hay anh mời em ăn trưa luôn. Em thấy sao?"

" Như thế cũng được, tiện thể em bàn thêm với anh một chút về kế hoạch triển khai sát nhập trong thời gian tới luôn."

Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng. Lâm Ngạo Thiên bây giờ đang vui như mở cờ trong bụng ấy chứ. Đúng là một kế hoạch dài hơi mà. Theo đuổi phụ nữ thông minh quá cũng mệt. Cứ sợ nhỡ may bản thân sơ xuất một chút thôi, cô sẽ phát hiện ra ý đồ riêng thì mọi việc coi như đi toang. Thôi thì kế không xong anh đành dùng chân tình để đổi lấy chân tình vậy.

Khi hai người đi xuống đại sảnh Lâm Ngạo Thiên bắt gặp một màn không thể choáng hơn. Lê Thừa Chấn trên tay ôm một bó hồng đỏ to vật vã , được bó vô cùng tinh tế đang tiến vào công ty. Anh mắt chữ O mồm chữ A không tin nổi.

" Thừa Chấn. Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

" Tôi đang theo đuổi con gái nhà người ta đó. Cậu nhìn thấy mà không hiểu sao còn hỏi thế."

" không phải, Nhưng mà từ bao giờ cậu phải cua gái vậy. Không phải trước đây toàn là gái theo Lê đại công tử sao, từ bao giờ lại ngược lại như thế này "



Lê Thừa Chấn thấy anh có ý trêu chọc mình, gắt gỏng để lại cho anh một tràng.

" thôi dẹp cậu đi. đừng xui xẻo làm hỏng chuyện của ông đây. trước đây là chưa tìm được người mà bản thân muốn theo đuổi. Giờ tìm thấy rồi phải cố gắng theo đuổi, không những vậy còn phải giữ thật chắc. Vậy sau này mới không hối tiếc được. Phải..không?"

hắn nói xong còn không quên đá lông nheo với anh. Câu cuối này nói hắn, nhưng kì thực ra lại đang ám chỉ anh đây mà. Bỗng nhiên anh cảm thấy hắn chính là đang sỉ nhục năng lực của anh. Cứ chờ đó, có ngày anh cho hắn sáng mắt.

" Ngạo Thiên, đi thôi. Em cũng thấy hơi đói rồi."

Lê Thừa Chấn vừa rời đi cô đã lên tiếng gọi anh. Anh cũng quay lại phía cô, nở một nụ cười.

" Xin lỗi để em phải đợi. Chúng ta đi thôi."

" không có gì. Gần đây có một quán ăn. đồ ăn ở đó cũng không tệ, anh có muốn thử không?"

" Vậy thì thử đi, em đã mở miệng khen thì chắc chắn là sẽ ngon. Nhà hàng năm sao như Dragon mà chỉ được em đánh giá tạm được đó thôi."

Cô biết anh đang trêu mình nên không thèm đáp lại anh. Nhà hàng đúng thật sự rất gần. Chỉ 5 phút đi xe họ đã đến nơi. Cũng được gọi là thường xuyên đi ăn cùng nhau nên anh cũng khá hiểu cô. Các món mà anh chọn hầu như đều theo sở thích của cô. Họ vừa ăn vừa nói chuyện.

" Mà em có biết Lê Thừa Chấn đang theo đuổi ai ở trong công ty em không?"

" Anh nghĩ còn có thể là ai ngoài Bạch Quỳnh An nữa. Từ hôm chúng ta uống rượu về, hầu như ngày nào anh ấy cũng qua công ty."

Cô lắc đầu thở dài.

" Chắc anh ấy định tung chiêu mưa dầm thấm lâu đây mà. Mới đầu em thấy Quỳnh An có vẻ lãng tránh và không vui. Nhưng mấy ngày gần đây em thấy cậu ấy cũng không còn bài xích nữa, nhiều lúc còn cảm thấy vui vui. Chắc kế hoạch của anh Thừa Chấn sắp thành công rồi."

" Thế còn em thì sao? Liệu em ở trong tình cảnh đó em có chấp nhận không?"

Bị anh hỏi một câu hỏi nhạy cảm một cách đường đột như thế cô nhất thời không biết trả lời như thế nào. Cô chỉ đành im lặng cắm đầu vào phần ăn của mình. Thấy cô không trả lời anh cũng không hỏi lại vì sợ cô khó xử.

Kể từ lúc đó đến khi ăn xong, hai người không nói thêm câu nào vì không biết phải bắt đầu từ đâu cho hợp lý và đỡ gượng gạo. Ăn xong anh lái xe đưa cô về công ty rồi cũng rời đi ngay sau đó. Ngày nào khi đưa cô về anh cũng đều tự nhủ với lòng một câu." đừng vội vàng mà khiến cô ấy sợ, nhanh thôi cô ấy sẽ hiểu được tấm chân tình của mình."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK