• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi lạnh bất ngờ từ bàn tay anh khiến cô rùng mình. Cô vừa định xoay người, cho anh vài cước thì cơn đau mỏi nửa thân dưới như nhắc nhở cô là thực tế luôn phũ phàng. Cô nhăn mặt cảm nhận cơn đau. Anh biết hiện trạng của cô bây giờ. bất giác anh cảm thấy hơi có lỗi. Dù sao cũng là do anh không tiết chế được cảm xúc của bản thân. Ai bảo cô lại hấp dẫn thế làm gì.

Anh bế cô trực tiếp vào nhà tắm giúp cô vệ sinh cá nhân. Xong xuôi anh vẫn giữ nguyên động tác bế cô kiểu công chúa xuống phòng ăn.

Cô nhìn hai đĩa mỳ hấp dẫn được bày ngay trước mắt mà không thể cầm lòng mình. Như một đứa trẻ háu đói, cô xoay một dĩa mỳ to đưa vào miệng, vẻ mặt vô cùng thoã mãn. Hương vị khá ngon và phù hợp với sở thích của cô, cộng thêm cái bụng trống rỗng đang kêu gào. Cô cứ thế mà ăn một cách ngấu nghiến ngon lành.

Anh nhìn phần xốt mỳ còn vương lại ở khóe môi cô mà không khỏi bật cười. Thì ra cô trẻ con như vậy. Anh đưa ngón tay lấy đi phần xốt thừa đó, đưa luôn vào miệng mình. Hành động của anh làm cô đỏ cả mặt có chút sựng lại.

" Em ăn từ từ thôi, có ai giành của em đâu. Nếu không đủ, anh sẽ làm thêm cho em."

" Mỳ này là anh làm sao. Không phải chứ?"

" Chính xác là anh, em không tin?"

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, anh có hơi chút thất vọng. Bày ra vẻ mặt đáng thương đầy nũng nịu.Cô thấy vậy thì có chút lúng túng vội vàng thanh minh.

" Không phải không tin. Mà thật sự món này nấu quá ngon rồi. Em còn không biết nấu ăn nữa."

Nửa câu sau cô nói lí nhí làm cho anh không khỏi bật cười. Anh xoa đầu cô dịu dàng.

" Không sao. Nếu em không biết nấu. Sau này chúng ta kết hôn việc nấu ăn cứ để anh lo. Em chỉ việc phụ trách thưởng thức thôi."

" Ai thèm kết hôn với anh mà đòi phụ trách nấu nướng."

Cô lý nhí nói nhỏ đủ bản thân nghe, nhưng trong lòng đã vui đến mức không tả nổi rồi.

Sau bữa sáng, anh đưa cô đến công từ cô trước rồi mới đến công ty mình. Mọi hiểu lầm được giải tỏa, cảm giác thật hạnh phúc. Nhưng chút vui vẻ của anh không giữ được lâu, khi mạch cảm xúc riêng của anh bị Ba anh cũng là chủ tịch Lê cắt ngang.

Lâu nay, ông giục anh đi xem mắt, anh cứ tìm cách tránh mặt ông. Không còn cách nào khác, ông đành phải nói chuyện với anh trực tiếp ở công ty.

" Rốt cuộc con còn định lêu lổng bên ngoài đến bao giờ?"

" Ba à, cái gì gọi là lêu lổng. Con chỉ là không hứng thú với công việc kinh doanh, muốn tự mình phát triển bên ngoài thôi mà. Không phải bây giờ con đã về công ty giúp ba rồi sao?"

" Vậy con không định lấy vợ à. Ba già lắm rồi, biết bao giờ con mới chịu yên bề gia thất cho ba yên tâm đây."



" ba à. ba mới năm mươi tuổi. Tuổi đó người ta còn cưới vợ bé mà ba đã kêu mình già."

" Con muốn chọc ba tức chết con mới vừa lòng phải không?"

" Ba à, thời buổi nào còn xem mắt nữa. Con có bạn gái rồi, ba đừng ép con nữa mà mất công..Con không đồng ý đâu."

" Bạn gái..Con lại định chơi bời như những cô gái khác chứ gì. Đừng có hòng qua mặt ba. Ba chưa già đến mức lẩm cẩm đâu."

" Con nói thật. Con không chơi bời. Con đã xác định tiến tới lâu dài với cô ấy."

" Được, muốn tiến tới lâu dài cũng được. Ba cũng không có yêu cầu gì quá cao với con dâu. Lê gia dù gì cũng không phải không nuôi nói một người. Tối nay mang nó đến gặp ba, nếu không con chuẩn bị đi xem mắt đi là vừa."

Không kịp để cho anh phản ứng, Lê tổng đã rời đi luôn. Anh phải làm sao bây giờ. Không biết cô có chịu gặp mặt ba anh không. Trời ạ, anh điên mất.

Buổi chiều anh đón cô tan làm. Trái ngược với lo lắng của anh. Cô sau khi biết anh muốn đưa mình về nhà gặp ba anh rất vui vẻ nhận lời. Còn chủ động rủ anh đi mua quà tặng cho ba anh. Thế là tảng đá nặng trong lòng anh cũng được đặt xuống rồi.

Chiếc siêu xe Bugatti chiron par sport dừng lại trong khuôn viên biệt thự Lê gia, cô theo bước anh vào nhà. Thấy bóng ba mình đang ngồi nhàn nhã đọc báo, anh đã lên tiếng báo trước

" Con đưa bạn gái về ra mắt ba rồi đây."

Ba anh buông lỏng tờ báo đang đọc trên tay xuống, có hơi chút ngạc nhiên. Không phải anh là đang tìm đại một cô gái nào đó đối phó với ông đấy chứ. Nhưng ông còn ngạc nhiên hơn nữa khi người con gái ấy tiến gần hơn.

" Tiểu Bạch. Là con sao? Con càng ngày càng xinh đẹp rồi. Bác suýt không nhận ra con nữa rồi."

" Bác Lê quá khen rồi ạ. Con trông bác càng ngày càng trẻ ra đó ạ. Vậy bác là ba của Thừa Chấn ạ."

" Phải. Thì ra con là bạn gái của thằng nhóc thối. Bác và ba con còn định sắp xếp cho hai đứa gặp mặt, nhưng xem ra chắc bây giờ không cần thiết nữa rồi."

Anh thấy mình sắp bị lú lẫn thật rồi. Ai có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra được không. Bạn gái anh và ba anh đang nói chuyện với nhau như người quen cũ.

" Khoan đã. Không phải cô gái ba định sắp xếp cho con xem mắt là Quỳnh An Đó chứ?"

" Phải. Là con bé. Không nói chuyện nữa, hai đứa nhanh chóng vào ăn cơm đi. Ba sẽ nói lại chuyện này với lão Bạch."



Đúng là trái đất tròn, đã là có duyên có cố gắng chạy cũng không thoát mà. Anh cố gắng phản đối ba mình thật mạnh mẽ. Nhưng bản thân lại yêu đúng cô gái mà ba đã sắp xếp cho mình. Thật là. Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ..Lê tổng thật sự rất hài lòng về Bạch Quỳnh An.

Cứ ngỡ rằng hai người yêu nhau, lại có sự tác hợp của phụ huynh hai bên, thì con đường rước cô về gia môn đối với anh sẽ đơn giản hơn rất chi là nhiều. Nhưng không phải vậy, đời không như là mơ, và mọi việc diễn ra không hề theo ý anh chút nào.

Bạch Quỳnh An yêu tự do, thích bay nhảy. Cô không muốn bị trói buộc bởi hai từ hôn nhân. Mặc dù hai người đã ở chung, anh cũng nhiều lần đề cập đến hôn nhân, ba mẹ hai bên gia đình thì vẫn luôn thúc giục nhưng cô cũng không đồng ý.

Anh từng nghĩ tới việc gạo nấu thành cơm, đưa cô vào thế không còn lựa chọn. Nhưng anh vô cùng thắc mắc, vì sao hai người bên nhau lâu vậy, mỗi lần hai người quan hệ anh đều không sử dụng biện pháp an toàn mà mãi vẫn chưa thấy bụng cô to lên. Cho đến một hôm, anh phát hiện ra thuốc tránh thai mà cô đã lén anh để uống.

Hôm đó anh đã rất tức giận. Nào thì rồi cãi nhau, rồi thì to tiếng. Cũng cố gắng ra vẻ làm găng với cô để cô thấy áy náy mà suy nghĩ tới việc sinh cho anh một đứa con.

Nhưng không, năng lực tự phong bế của Bạch Quỳnh An còn mạnh hơn cả anh. Mặc anh giận dỗi, cô không buồn quan tâm cũng chẳng thèm hỏi han. Anh lại phải là người nhỏ giọng năn nỉ cô trước.

Nhiều lúc anh còn tự than trời, chẳng lẽ vì trước đây anh đào hoa lãng tử, nên ông trời mới trêu đùa anh, khiến anh yêu cô, để cô là người trừng phạt anh sao. Nếu không vì sao, trước mặt cô anh luôn là người phải xuống nước. Than ôi, còn đâu Lê thiếu của một thời mà.

Chuyện nếu có thế thôi anh chẳng nói làm gì. Cô vậy mà vô cùng yêu thích tự do và khám phá. Thích đến nỗi, cứ thấy địa điểm nào vừa ý, anh lại xách valy lên và đi. Nhiều lần anh đi làm về, không thấy cô đâu, sợ cô sảy ra chuyện. Anh cuống lên tìm kiếm khắp nơi. Nhưng lại chỉ nhận được mỗi một mẩu giấy mà cô để lại nói rằng mình đi du lịch. Khi nào chán sẽ về, không cần tìm.

Mỗi lần cô đi như thế, cô lại ngắt hoàn toàn liên lạc với anh. Anh có muốn tìm cũng chẳng tìm được. Thật là tức chết anh mà.

Hai người họ vậy mà cũng đã chính thức yêu nhau được ba năm. Văn Lê Vy và Lâm Ngạo Thiên kết hôn, con cũng đã được gần một tuổi, vậy mà anh còn chưa rước được nàng về. Không ít lần, Lâm Ngạo Thiên còn cố gắng trêu chọc anh. Nhìn bản mặt khoe khoang của Lâm Ngạo Thiên khi nhắc đến vợ con mình càng làm anh thấy nhục hơn.

Chẳng phải anh luôn tự hào về tình. trường của mình với Lâm Ngạo Thiên sao? Thế sự xoay vần thế nào, bây giờ người tự hào lại đổi ngược lại. Không được, cục tức này anh nuốt không trôi. Bằng mọi cách, dụ dỗ cũng được, lừa gạt cũng được, anh phải cưới được cô.

Anh cố gắng tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất để buộc lại bước chân phiêu lãng của cô. Nhưng theo anh thấy thì cách khả quan nhất chỉ là làm cô mang thai. Nhưng mà cô vẫn dùng thuốc tránh thai đều đặn, làm sao mang thai được. Một ý nghĩ xẹt qua đầu làm anh thấy hứng thú. Đúng rồi, mấu chốt chính là thuốc tránh thai. Anh nở một nụ cười tà mị, thỏa mãn. Tự đắc khen bản thân.

" Sao trước đây mình không nghĩ đến nhỉ, mình thật là quá thông minh."

Nghĩ là làm liền, anh không đợi được nữa rồi.

Đã hai tháng từ ngày Lê Thừa Chấn nảy ra ý tưởng mà anh cho là tuyệt đỉnh kia..Bạch Quỳnh An gần đây hình như ngủ rất chi là nhiều. Cô lúc nào cũng buồn ngủ, thậm chí còn ngủ gục trong lúc làm việc, chẳng lẽ do áp lực công việc khiến cô mệt mỏi ư.

Buổi trưa, Văn Lê Vy kêu cô cùng nhau dùng bữa, tất nhiên là cô vui vẻ đồng ý rồi. Hai người nhanh chóng gọi vài món ăn quen thuộc mà cả hai đều thích. Hai phần beefsteak bò và một phần salad.

Đĩa thịt bò nóng hổi và thơm nức mũi vừa đặt trước mặt. Bạch Quỳnh An đã thấy ruột gan mình như bị đánh lộn nhào. Cô bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại Văn Lê Vy hoàn toàn ngơ ngác trước phản ứng kỳ lạ của cô bạn mình. Đây chẳng phải món ăn yêu thích của cậu ấy sao? Chẳng lẽ cậu ấy đã.

Bạch Quỳnh An trở ra sau khi đã thấy thoải mái hơn đôi chút, cô một hơi uống hết nửa ly nước suối như muốn xoa dịu cái dạ dày của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK