5h sáng tại sân bay thành phố T
Một cô gái ăn vận đơn giản bước từ trong ra. Dù đang giữa tháng 5 nhưng vào sáng sớm như thế này thời tiết vẫn còn khá mát mẻ. Và vào giờ này thành phố vẫn đang còn khá yên tĩnh vì thời gian đang còn quá sớm để bắt đầu một ngày làm việc mới.
Rút điện thoại, cô nhấn vào một dãy số trong danh bạ. Bên phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghe còn đang ngái ngủ.
" Đại tiểu thư của tôi ơi. Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi cho tôi giờ này."
"Bạch Quỳnh An. Cho cậu 30' để đến sân bay đón mình. Mình đang chờ cậu ở sân bay rồi."
Nghe cô nói bên đầu dây kia bỗng giật nảy mình, tỉnh luôn cả ngủ.
" Văn Lê Vy. cậu đang nói chơi với mình đó à. bây giờ luôn á."
" phải. Ngay bây giờ. Cậu còn 29' 25 giây nữa. Chậm trễ sẽ phải chịu phạt."
Không thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy vang lại tiếng tút chứng tỏ người bên kia đã ngắt máy. Cô mỉm cười, chọn một băng ghế và yên tâm ngồi xuống đợi. Cô biết chắc rằng cô bạn nào đó kia của cô sẽ nhanh chóng đến đón cô thôi.
Kể cũng lạ. Cho đến bây giờ cô đã biết Bạch Quỳnh An và thân với cô nàng 15 năm rồi. nhưng nhiều khi cô vẫn tự ngẫm nghĩ vì sao hai người bọn cô lại có thể thân nhau đến vậy.
Tính ra Bạch Quỳnh An còn hơn Văn Lê Vy 2 tuổi. Vì từ nhỏ đã thông minh hơn người Lê Vy liên tục học nhảy lớp nên cô cũng chẳng hề có bạn học nào thân thiết.
trong khi các bạn đồng trang lứa còn đag loay hoay vượt cấp từ cấp 2 lên cấp 3, thì cô đã hoàn thành luận án tốt nghiệp đại học rồi. vậy thì làm sao mà cô có thể tìm một người bạn đồng trang lứa với mình được
năm cô 7 tuổi. Bạch Quỳnh An 9 tuổi. do tính chất công việc kinh doanh của gia đình bận rôn, Bạch Quỳnh An được gửi về nhà bà ngoại ở vào mùa hè. mà nhà bà ngoại của Quỳnh An lại ngay bên cạnh nhà cô.
Ban đầu cô cũng không có mấy thiện cảm với Quỳnh An vì tính của cô ấy quá sôi nổi, trong khi cô lại khá trầm. Nhưng oái oăm thay, Quỳnh An lại thấy khá thích cô dù mới quen chưa lâu. Thế là những chuỗi ngày của mùa hè năm đó, ngày nào Quỳnh An cũng quấn lấy cô từ sáng cho đến chiều.
Rồi những mùa hè của sau đó, năm nào Quỳnh An cũng xin bố mẹ đến ở cùng bà ngoại. Hai cô gái cứ dần lớn và thân nhau từ lúc nào cũng không hay. mỗi lần gặp nhau là chuyện trên trời dưới đất kể không hết. Đối với họ không có gì mang tên là bí mật
Những năm đầu khi cô mới khởi nghiệp cũng là Quỳnh An luôn sát cánh bên cô. hai cô gái trẻ kiên cường đến lạ.
Đúng 30 phút sau. Một chiếc xe Ferrari màu đỏ rượu đỗ xịch ngay trước cửa sân bay. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc khá năng động. quần short trắng ngắn, áo hở bụng màu đen lộ ra vòng rõ vòng eo con kiến, chân đi giày thể thao trắng năng động. Cô gái nhanh chân chạy vào đại sảnh sân bay để tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc.
Vừa thấy bóng Văn Lê Vy, cô nàng lao ngay đến ôm chầm lấy cô
" Ôi bà cô của tôi ơi. sao về đột ngột thế. nhớ cậu chết được."
Vẫn ôm cứng lấy cô bạn của mình, Quỳnh An còn làm động tác ngó trước ngó sau.
" Cậu về một mình à. Cố Thừa Phong đâu. Hôm trước gọi điện cậu bảo lần sau về anh ta sẽ về chung với cậu, còn tính cả kết hôn luôn mà "
" Bạch Quỳnh An. cậu hỏi nhiều vậy, mình nên bắt đầu trả lời cậu từ đâu đây?"
Gỡ tay cô bạn ra, cô nhoài tay với valy hành lí của mình kéo đi.
" nhanh đi thôi. chúng ta tìm một quán nào đó ăn sáng đã. mình đói rồi, tối qua đến giờ mình chưa ăn gì."
" ok. sẵn sàng phục vụ thưa quý cô."
Bạch Quỳnh An lém lỉnh trả lời. nhanh chóng xếp hành lý của Lê Vy lên xe, hai cô gái rời khỏi sân bay mà mỗi người một tâm trạng.
Chiếc xe của họ dừng ngay tại một quán bánh quẩy và sữa đậu bình thường. quán này trước đây hai cô vẫn thường xuyên đến. bà chủ nhìn thấy hai cô đã tưoi cười.
" Tiêủ Vy, tiểu An. lâu không thấy hai đứa ghé. Vẫn như cũ nhé"
Quỳnh An vui vẻ cất lời.
" Vâng. dì vẫn cho hai đứa tụi con như cũ dì nhé."
" Có ngay. dì mang ra liền"
Hai cốc sữa đậu, một đĩa quẩy chiên và một lồng há cảo nhân tôm còn bốc khói nghi ngút nhanh chóng được bê ra. Chỉ nhìn thôi cũng đã đủ thấy đánh thức vị giác rồi. Bạch Quỳnh An nhanh chóng đưa ly sữa lên miệng làm một ngụm lớn, nhưng cô còn chưa kịp nuốt hết đã suýt chết sặc vì lời của Lê Vy.
" Mình chia tay với Cố Thừa Phong rồi, mình cũng xin nghỉ dạy bên đó rồi. chắc sẽ không qua thành phố C nữa. mình sẽ ở lại đây luôn."
" Gì cơ. Lê Vy à. cậu đang đùa mình à. mình chẳng thấy buồn cười chút nào cả."
" mình không đùa. mình đã tận mắt chứng kiến anh ta vụng trộm với người đàn bà khác sau lưng mình. không những thế, anh ta còn không biết xấu hổ mà kêu mình đợi, kêu mình cho anh ta thời gian. Còn nói là yêu mình, chỉ lợi dụng người phụ nữ đó để kéo vốn đầu tư cho Cố thị, sau khi lấy được vốn thì sẽ chia tay với cô ta."
Bạch Quỳnh An nghe bạn mình nói mà cũng thấy nóng mắt.
" Đúng là thứ đàn ông cạn bã. Những lời như thế mà anh ta cũng nói cho được. anh ta nghĩ con gái chúng mình rẻ rúng thế cơ à. Mà cậu cũng đừng buồn quá, trên đời này thiếu gì đàn ông tốt ."
" Không, mình không buồn, người đàn ông như vậy không đáng để mình buồn. Mà cậu còn dám nói mình. nhiều đàn ông tốt thế sao bây giờ cậu đã 24 tuổi rồi mà chưa một mảnh tình nào là sao?"
" Sao lại quay qua mình. mình là duyên chưa tới thôi. Mà nếu cậu đã về rồi thì mau về công ti đi. mình sắp bị cậu vắt kiệt sức lao động rồi. thật khổ."
" rồi rồi. giám đốc Bạch. Cậu ăn nhanh đi. còn đưa mình qua nhà. Chắc mình sẽ ở nhà với ba mẹ mấy hôm rồi sẽ dọn ra biệt thự ngoại ô ở. Mấy hôm nữa sau khi dọn qua biệt thự mình sẽ quay về công ty nên cậu không phải than nữa đâu."
" Ơn trời. Văn tổng, cuối cùng cậu cũng biết thương mình rồi. à mà cậu về đây Cố Thừa Phong có biết không vậy?"
" không. Mình đã kêu Linda xoá hết mọi thông tin về mình rồi. hắn ta sẽ không bao giờ biết được một chút thông tin nào của mình đâu. Cậu không cần lo đâu".
" Rồi. ăn đi mình đưa cậu về. mình còn qua công ty nữa."
Hai cô gái không ai nói gì nữa, chỉ tập trung vào những đĩa thức ăn hấp dẫn trước mặt. sau những gì đã trải qua thì chỉ có tình bạn của họ là vẫn bền vững và đáng quý, đáng trân trọng.
8h sáng. tại văn phòng Lâm Ngạo Thiên.
"Trợ lý Âu. giúp tôi tìm hiểu xem lịch dạy trong thời gian tới của Văn tiểu thư. tiện thể tìm hiểu thêm xem thời gian gần đây cô ấy đang làm gì."
Một tiếng sau trợ lý Âu trở lại báo cáo với anh.
" Lâm tổng. Văn tiểu thư đã xin nghỉ việc tại trường và cũng đã rời khỏi thành phố rồi ạ"
" đi đâu. Cô ấy đã đi đâu vậy"..
Lâm Ngạo Thiên vẫn không ngẩng đầu dậy. mắt vẫn chăm chú vào tập hồ sơ dưới bàn.
" Lâm tổng. tôi không thể điều tra ra được cô ấy đã đi đâu. cô ấy cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, tôi không thể ra bất cứ một thông tin nào ngoài việc sau khi chia tay với Cố Thừa Phong cô ấy đã rời đi ngay trong đêm."
Nghe trợ lý Âu nói. khuôn mặt Lâm Ngạo Thiên càng đăm chiêu hơn. Với địa vị và khả năng của anh hiện giờ mà không thể biết cô ở đâu. Rốt cuộc cô là ai, có thân phận gì mà mọi thông tin của cô có thể xoá đi một cách sạch sẽ như vậy.
Chẳng lẽ hai người định sẵn vô duyên hay sao mà cô có thể vụt mất khỏi tầm mắt của anh như vậy. không. anh không tin vào cái gọi là trời định, duyên phận của anh sẽ là do anh định. anh nhất định sẽ tìm bằng được cô. anh tự nhủ với lòng.
" Văn Lê Vy. tốt nhất em nên trốn cho kỹ, đừng để anh tìm được em. nếu anh để anh gặp lại được thì em đừng hòng trốn được nữa."
Một cô gái ăn vận đơn giản bước từ trong ra. Dù đang giữa tháng 5 nhưng vào sáng sớm như thế này thời tiết vẫn còn khá mát mẻ. Và vào giờ này thành phố vẫn đang còn khá yên tĩnh vì thời gian đang còn quá sớm để bắt đầu một ngày làm việc mới.
Rút điện thoại, cô nhấn vào một dãy số trong danh bạ. Bên phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghe còn đang ngái ngủ.
" Đại tiểu thư của tôi ơi. Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi cho tôi giờ này."
"Bạch Quỳnh An. Cho cậu 30' để đến sân bay đón mình. Mình đang chờ cậu ở sân bay rồi."
Nghe cô nói bên đầu dây kia bỗng giật nảy mình, tỉnh luôn cả ngủ.
" Văn Lê Vy. cậu đang nói chơi với mình đó à. bây giờ luôn á."
" phải. Ngay bây giờ. Cậu còn 29' 25 giây nữa. Chậm trễ sẽ phải chịu phạt."
Không thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy vang lại tiếng tút chứng tỏ người bên kia đã ngắt máy. Cô mỉm cười, chọn một băng ghế và yên tâm ngồi xuống đợi. Cô biết chắc rằng cô bạn nào đó kia của cô sẽ nhanh chóng đến đón cô thôi.
Kể cũng lạ. Cho đến bây giờ cô đã biết Bạch Quỳnh An và thân với cô nàng 15 năm rồi. nhưng nhiều khi cô vẫn tự ngẫm nghĩ vì sao hai người bọn cô lại có thể thân nhau đến vậy.
Tính ra Bạch Quỳnh An còn hơn Văn Lê Vy 2 tuổi. Vì từ nhỏ đã thông minh hơn người Lê Vy liên tục học nhảy lớp nên cô cũng chẳng hề có bạn học nào thân thiết.
trong khi các bạn đồng trang lứa còn đag loay hoay vượt cấp từ cấp 2 lên cấp 3, thì cô đã hoàn thành luận án tốt nghiệp đại học rồi. vậy thì làm sao mà cô có thể tìm một người bạn đồng trang lứa với mình được
năm cô 7 tuổi. Bạch Quỳnh An 9 tuổi. do tính chất công việc kinh doanh của gia đình bận rôn, Bạch Quỳnh An được gửi về nhà bà ngoại ở vào mùa hè. mà nhà bà ngoại của Quỳnh An lại ngay bên cạnh nhà cô.
Ban đầu cô cũng không có mấy thiện cảm với Quỳnh An vì tính của cô ấy quá sôi nổi, trong khi cô lại khá trầm. Nhưng oái oăm thay, Quỳnh An lại thấy khá thích cô dù mới quen chưa lâu. Thế là những chuỗi ngày của mùa hè năm đó, ngày nào Quỳnh An cũng quấn lấy cô từ sáng cho đến chiều.
Rồi những mùa hè của sau đó, năm nào Quỳnh An cũng xin bố mẹ đến ở cùng bà ngoại. Hai cô gái cứ dần lớn và thân nhau từ lúc nào cũng không hay. mỗi lần gặp nhau là chuyện trên trời dưới đất kể không hết. Đối với họ không có gì mang tên là bí mật
Những năm đầu khi cô mới khởi nghiệp cũng là Quỳnh An luôn sát cánh bên cô. hai cô gái trẻ kiên cường đến lạ.
Đúng 30 phút sau. Một chiếc xe Ferrari màu đỏ rượu đỗ xịch ngay trước cửa sân bay. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc khá năng động. quần short trắng ngắn, áo hở bụng màu đen lộ ra vòng rõ vòng eo con kiến, chân đi giày thể thao trắng năng động. Cô gái nhanh chân chạy vào đại sảnh sân bay để tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc.
Vừa thấy bóng Văn Lê Vy, cô nàng lao ngay đến ôm chầm lấy cô
" Ôi bà cô của tôi ơi. sao về đột ngột thế. nhớ cậu chết được."
Vẫn ôm cứng lấy cô bạn của mình, Quỳnh An còn làm động tác ngó trước ngó sau.
" Cậu về một mình à. Cố Thừa Phong đâu. Hôm trước gọi điện cậu bảo lần sau về anh ta sẽ về chung với cậu, còn tính cả kết hôn luôn mà "
" Bạch Quỳnh An. cậu hỏi nhiều vậy, mình nên bắt đầu trả lời cậu từ đâu đây?"
Gỡ tay cô bạn ra, cô nhoài tay với valy hành lí của mình kéo đi.
" nhanh đi thôi. chúng ta tìm một quán nào đó ăn sáng đã. mình đói rồi, tối qua đến giờ mình chưa ăn gì."
" ok. sẵn sàng phục vụ thưa quý cô."
Bạch Quỳnh An lém lỉnh trả lời. nhanh chóng xếp hành lý của Lê Vy lên xe, hai cô gái rời khỏi sân bay mà mỗi người một tâm trạng.
Chiếc xe của họ dừng ngay tại một quán bánh quẩy và sữa đậu bình thường. quán này trước đây hai cô vẫn thường xuyên đến. bà chủ nhìn thấy hai cô đã tưoi cười.
" Tiêủ Vy, tiểu An. lâu không thấy hai đứa ghé. Vẫn như cũ nhé"
Quỳnh An vui vẻ cất lời.
" Vâng. dì vẫn cho hai đứa tụi con như cũ dì nhé."
" Có ngay. dì mang ra liền"
Hai cốc sữa đậu, một đĩa quẩy chiên và một lồng há cảo nhân tôm còn bốc khói nghi ngút nhanh chóng được bê ra. Chỉ nhìn thôi cũng đã đủ thấy đánh thức vị giác rồi. Bạch Quỳnh An nhanh chóng đưa ly sữa lên miệng làm một ngụm lớn, nhưng cô còn chưa kịp nuốt hết đã suýt chết sặc vì lời của Lê Vy.
" Mình chia tay với Cố Thừa Phong rồi, mình cũng xin nghỉ dạy bên đó rồi. chắc sẽ không qua thành phố C nữa. mình sẽ ở lại đây luôn."
" Gì cơ. Lê Vy à. cậu đang đùa mình à. mình chẳng thấy buồn cười chút nào cả."
" mình không đùa. mình đã tận mắt chứng kiến anh ta vụng trộm với người đàn bà khác sau lưng mình. không những thế, anh ta còn không biết xấu hổ mà kêu mình đợi, kêu mình cho anh ta thời gian. Còn nói là yêu mình, chỉ lợi dụng người phụ nữ đó để kéo vốn đầu tư cho Cố thị, sau khi lấy được vốn thì sẽ chia tay với cô ta."
Bạch Quỳnh An nghe bạn mình nói mà cũng thấy nóng mắt.
" Đúng là thứ đàn ông cạn bã. Những lời như thế mà anh ta cũng nói cho được. anh ta nghĩ con gái chúng mình rẻ rúng thế cơ à. Mà cậu cũng đừng buồn quá, trên đời này thiếu gì đàn ông tốt ."
" Không, mình không buồn, người đàn ông như vậy không đáng để mình buồn. Mà cậu còn dám nói mình. nhiều đàn ông tốt thế sao bây giờ cậu đã 24 tuổi rồi mà chưa một mảnh tình nào là sao?"
" Sao lại quay qua mình. mình là duyên chưa tới thôi. Mà nếu cậu đã về rồi thì mau về công ti đi. mình sắp bị cậu vắt kiệt sức lao động rồi. thật khổ."
" rồi rồi. giám đốc Bạch. Cậu ăn nhanh đi. còn đưa mình qua nhà. Chắc mình sẽ ở nhà với ba mẹ mấy hôm rồi sẽ dọn ra biệt thự ngoại ô ở. Mấy hôm nữa sau khi dọn qua biệt thự mình sẽ quay về công ty nên cậu không phải than nữa đâu."
" Ơn trời. Văn tổng, cuối cùng cậu cũng biết thương mình rồi. à mà cậu về đây Cố Thừa Phong có biết không vậy?"
" không. Mình đã kêu Linda xoá hết mọi thông tin về mình rồi. hắn ta sẽ không bao giờ biết được một chút thông tin nào của mình đâu. Cậu không cần lo đâu".
" Rồi. ăn đi mình đưa cậu về. mình còn qua công ty nữa."
Hai cô gái không ai nói gì nữa, chỉ tập trung vào những đĩa thức ăn hấp dẫn trước mặt. sau những gì đã trải qua thì chỉ có tình bạn của họ là vẫn bền vững và đáng quý, đáng trân trọng.
8h sáng. tại văn phòng Lâm Ngạo Thiên.
"Trợ lý Âu. giúp tôi tìm hiểu xem lịch dạy trong thời gian tới của Văn tiểu thư. tiện thể tìm hiểu thêm xem thời gian gần đây cô ấy đang làm gì."
Một tiếng sau trợ lý Âu trở lại báo cáo với anh.
" Lâm tổng. Văn tiểu thư đã xin nghỉ việc tại trường và cũng đã rời khỏi thành phố rồi ạ"
" đi đâu. Cô ấy đã đi đâu vậy"..
Lâm Ngạo Thiên vẫn không ngẩng đầu dậy. mắt vẫn chăm chú vào tập hồ sơ dưới bàn.
" Lâm tổng. tôi không thể điều tra ra được cô ấy đã đi đâu. cô ấy cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, tôi không thể ra bất cứ một thông tin nào ngoài việc sau khi chia tay với Cố Thừa Phong cô ấy đã rời đi ngay trong đêm."
Nghe trợ lý Âu nói. khuôn mặt Lâm Ngạo Thiên càng đăm chiêu hơn. Với địa vị và khả năng của anh hiện giờ mà không thể biết cô ở đâu. Rốt cuộc cô là ai, có thân phận gì mà mọi thông tin của cô có thể xoá đi một cách sạch sẽ như vậy.
Chẳng lẽ hai người định sẵn vô duyên hay sao mà cô có thể vụt mất khỏi tầm mắt của anh như vậy. không. anh không tin vào cái gọi là trời định, duyên phận của anh sẽ là do anh định. anh nhất định sẽ tìm bằng được cô. anh tự nhủ với lòng.
" Văn Lê Vy. tốt nhất em nên trốn cho kỹ, đừng để anh tìm được em. nếu anh để anh gặp lại được thì em đừng hòng trốn được nữa."