Sáng hôm sau, khi những tia nắng ngày mới nhảy nhót trên khung cửa sổ, còn e lệ chưa chiếu thẳng vào phòng vì bận nép mình sau những tấm rèm cửa màu trầm. Văn Lê Vy nhẹ nhàng mở mắt ra, cô quét tầm mắt nhìn quanh căn phòng.
Cả căn phòng rộng lớn đều được trang trí theo một phong cách đơn giản, nhưng không kém phần sang trọng với những tông màu trầm. Ánh mắt cô bỗng dừng lại trên chiếc ghế sô pha, được bày đối diện với giường ngủ. Lâm Ngạo Thiên đang nằm ở đó ngủ ngon lành.
Nhưng, khoan đã, cô định thần trở lại. Vậy mình đang ở đâu. Sao anh ta lại ở đây. Cô lục lọi lại trí nhớ xem mình đã bỏ sót điều gì. Cô nhớ lại hôm qua khi cô vừa thay đồ bước ra khỏi phòng tắm thì bị cúp điện. Lúc đó cô rất sợ hãi. Trong lúc hoảng loạn cô nghe thấy tiếng của anh gọi mình. Có trời mới biết, lúc đó cô cảm thấy ấm lòng nhường nào.
Tiếng nói của anh vang trong đêm tối đó khiến cô có cảm giác như ánh sáng nơi cuối đường hầm vậy. trong giây phút đó cô hoàn toàn tin tưởng và muốn dựa dẫm vào anh. Mà kể cũng lạ. Cô và anh quen biết chưa lâu, tại sao cô cứ có cảm giác quen thuộc và muốn dựa dẫm vào anh đến vậy.
Đang bận thả trôi những suy nghĩ, cô không hề hay biết anh đã tỉnh dậy và cũng đang nhìn cô. Anh cất giọng hỏi, kéo cô về thực tại.
" Em tỉnh rồi à. Đã đói chưa? Tôi cho người chuẩn bị sẵn cho em ít đồ ăn thanh đạm. từ tối qua em chưa ăn gì."
Nghe anh hỏi, cô như tỉnh hẳn. Mắt liếc xuống bộ đồ lạ mà mình đang mặc trên người, cô lúng túng hỏi.
" Đây là...nhà anh.?"
Anh biết cô đang thắc mắc điều gì. Cô vẫn chưa biết tình cảm của anh, anh cũng không muốn làm cô sợ, anh ôn tồn giải thích.
" Đây là nhà tôi, hôm qua em bị ngất, nhưng tôi lại không biết nhà em ở đâu nên chỉ đành đưa tạm em về đây. Còn bộ đồ trên người là thím Trịnh đã giúp em thay."
" Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi. Vốn định mời anh bữa để báo đáp. Giờ cơm chưa kịp ăn lại nợ thêm ân tình mới của anh rồi."
" Tôi thấy hôm qua trông em lúc đó rất hoảng loạn, không phải em sợ bóng tối đó chứ?"
" phải, tôi sợ bóng tối. Nỗi sợ này như một bóng ma ám ảnh trong tôi vậy."
" Thật ra tôi cũng không sợ bị làm phiền. Nếu em có thể mở lòng mình nói ra những gì mà em đã trải qua trong quá khứ, thì tôi cũng không ngại lắng nghe".
Không hiểu sao, nghe anh nói vậy sống mũi cô bỗng thấy cay cay. Tại sao cô lại cứ muốn bản thân tin tưởng vào người đàn ông này một cách vô điều kiện như vậy? Nhưng thật ra nếu nói với anh cũng chẳng có gì là không tốt. Bao lâu rồi cô chưa tâm sự với một người nào đó, cô cũng không nhớ rõ nữa. Giờ cô muốn trải lòng mình ra để tìm kiếm chút nhẹ nhõm cho bản thân.
" Thật ra, chuyện này cũng xảy ra lâu lắm rồi. khi đó tôi mới 10 tuổi. Thông minh quá, học nhảy lớp cũng không phải hoàn toàn tốt. Tôi luôn học cùng với những anh chị lớn hơn mình. Lúc đó tôi không nghĩ gì khác, chỉ một phần phấn đấu học tập. Tôi học càng tốt, thì những anh chị lớn học kém hơn tôi càng bị cô giáo quở trách nhiều. Lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không biết được rằng như thế họ sẽ càng ghét tôi hơn."
Kể đến đó, giọng cô có phần nghèn nghẹn. có lẽ những đè nén trong cô quá nhiều, nhất thời cô không khống chế được cảm xúc của mình. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt hoa đào đã đỏ lên của cô. tim anh trong phút chốc cứ như bị ai bóp ngẹt lại.
" Những ngày tháng sau đó của tôi là địa ngục. họ thường xuyên xé sách vở của tôi, vẽ bậy lên cặp xách. Họ nhốt tôi vào nhà vệ sinh suốt giờ nghỉ trưa, họ hăm doạ tôi không được mách cô giáo. khi đó tôi rất sợ. Nhưng tôi không giám nói với ba mẹ vì tôi càng sợ họ sẽ lo lắng cho tôi hơn."
" Cho đến một ngày, họ nhốt tôi trong nhà vệ sinh suốt một buổi tối, họ còn thả những con chuột gớm giếc ở cùng tôi tối đó, lúc đó tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cho đến khi ba mẹ tìm được tôi vào lúc nửa đêm, tôi đã hoảng loạn đến cùng cực rồi. Tôi còn không nhớ ba mẹ đã đưa tôi về nhà bằng cách nào."
" Một thời gian sau, ba mẹ cũng xin chuyển trường cho tôi. Nhưng nỗi sợ bóng tối của tôi vẫn không thể nào hoàn toàn thoát ra được."
Càng nói nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Đúng là người đẹp mà khóc thì người dưng cũng không cầm lòng được, chứ đừng nói là nhìn người mình yêu đang rơi lệ. Không cầm lòng nổi, anh bước đến bên cạnh, ôm cô vào lòng, anh khẽ vỗ về bờ vai đang run rẩy của cô.
" thì ra em đã phải trải qua nhiều điều kinh khủng như vậy. Làm thế nào e có thể chịu đựng một mình như thế. đừng quá gồng mình, trước mặt tôi em không cần tỏ ra mình mạnh mẽ."
Anh thầm hứa với lòng mình, từ nay về sau anh sẽ không để ai có cốt hội để tổn thương đến cô dù là một chút. Những kẻ dám làm tổn thương cô một, anh phải bắt kẻ đó phải trả lại gấp mười
Trong lời nói của anh đầy ý yêu chiều. sau Khóc thỏa thê trong lòng anh cô mới nhận ra mình thật thất thố. Cô thoát khỏi vòng tay anh.
" Cảm ơn anh, thật sự tôi rất cảm ơn anh."
" Đừng nói lời cảm ơn mãi như thế. em mau thay đồ rồi xuống ăn sáng. Tôi sẽ xuống dưới nhà trước đợi em"
Anh nói xong rồi đứng dậy, đi xuống nhà. Cô nhanh chóng vệ sinh, thay bộ đồ mà anh đã chuẩn bị, nhanh chóng đi xuống. "Dù sao cũng là nhà người anh, lần đầu đến nhà làm khách mà để người ta phải chờ lâu quá cũng không phải phép". Cô vừa bước xuống nhà, một màn trước mắt làm cô sốc đến đứng hình.
Một người phụ nữ trung niên, khí chất ưu nhã hơn người, xinh đẹp và quý phái bước đến ôm chầm lấy cô.
" Con là bạn gái của Ngạo Thiên nhà ta sao. Ôi! xinh quá đi."
Cô như đứng hình không hiểu việc gì đang xảy ra đã thấy Lâm phu nhân quay qua nói với anh.
" Thằng nhóc thối. Có bạn gái mà giấu kĩ vậy? nêu hôm nay mẹ không tới thì con định giấu mẹ tới bao giờ nữa."
"Mẹ, đừng làm người ta sợ."
Nghe hai mẹ con nói chuyện với nhau cô cũng hiểu chút ít tình hình. Người phụ nữ này là mẹ của anh, và vấn đề là bây giờ bà đang hiểu lầm là cô và anh đang yêu đương. Cô lên tiếng giải thích.
" Bác gái, thật ra. cháu và Lâm tổng không phải quan hệ như bác đang nghĩ đâu ạ."
Cô nói một đằng, Lâm phu nhân lại hiểu một nẻo.
" Cái con bé này, con ngại gì chứ, sớm muộn cũng là người một nhà mà. Có phải thằng nhóc thối nhà bác bắt nạt con không. Không sao, nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói, ta làm chủ cho con. Thằng con nhà bác cái gì cũng tốt, mỗi tính khí không được tốt, quen nó con phải chịu thiệt thòi rồi."
" Bác gái, thật sự không phải như vậy thật mà."
Thấy cô có vẻ khó xử, anh lên tiếng giải vây
" Mẹ à, cô ấy còn chưa ăn sáng. Mẹ thật sự không có ý định để cô ấy dùng bữa sáng hay sao?"
Đến lúc này Lâm phu nhân mới nhận ra mình hơi thất thố liền nắm tay cô dẫn lại bàn ăn đã người làm dọn lên đầy đủ.
Trong bữa ăn, Lâm phu nhân liên tục gắp đồ ăn cho cô, còn cứ nhìn cô ăn. Trong tình cảnh này cô làm gì còn tâm trạng mà ăn với chả uống. Dù từ tối qua đến giờ cô chưa ăn gì, bụng cô biểu tình kêu gào vì đói. Thế nhưng Đồ ăn nuốt vào cũng thấy ngon lành gì. Nhìn tình cảnh trước mặt, Lâm Ngạo Thiên chỉ biết lắc đầu, chép miệng. Đúng là mẹ anh phản ứng hơi quá thật rồi.
trái ngược hẳn với tâm trạng của hai người. Lâm phu lại vui vẻ ra mặt. Con trai bà cuối cùng cũng qua lại với một cô gái. Mà cô gái này vừa xinh đẹp, nói năng nhẹ nhàng, không giống với người đang giả bộ. Bà càng nhìn càng thấy ưng, thấy thích cô. Bà thầm nghĩ.
" Ta đã chấm con làm con dâu ta rồi. Mình phải giúp thằng con ngốc một tay mới được. Cứ để cho nó thế này, biết bao giờ mình mới có con dâu, mới có cháu bồng bế được".
Tự suy nghĩ tự vui. ý cười trên mặt bà ngày càng rõ rệt hơn. Bà cũng chẳng cần che giấu ý tứ của mình, bà cũng muốn cho cô biết, bà chấm cô rồi.
Cả căn phòng rộng lớn đều được trang trí theo một phong cách đơn giản, nhưng không kém phần sang trọng với những tông màu trầm. Ánh mắt cô bỗng dừng lại trên chiếc ghế sô pha, được bày đối diện với giường ngủ. Lâm Ngạo Thiên đang nằm ở đó ngủ ngon lành.
Nhưng, khoan đã, cô định thần trở lại. Vậy mình đang ở đâu. Sao anh ta lại ở đây. Cô lục lọi lại trí nhớ xem mình đã bỏ sót điều gì. Cô nhớ lại hôm qua khi cô vừa thay đồ bước ra khỏi phòng tắm thì bị cúp điện. Lúc đó cô rất sợ hãi. Trong lúc hoảng loạn cô nghe thấy tiếng của anh gọi mình. Có trời mới biết, lúc đó cô cảm thấy ấm lòng nhường nào.
Tiếng nói của anh vang trong đêm tối đó khiến cô có cảm giác như ánh sáng nơi cuối đường hầm vậy. trong giây phút đó cô hoàn toàn tin tưởng và muốn dựa dẫm vào anh. Mà kể cũng lạ. Cô và anh quen biết chưa lâu, tại sao cô cứ có cảm giác quen thuộc và muốn dựa dẫm vào anh đến vậy.
Đang bận thả trôi những suy nghĩ, cô không hề hay biết anh đã tỉnh dậy và cũng đang nhìn cô. Anh cất giọng hỏi, kéo cô về thực tại.
" Em tỉnh rồi à. Đã đói chưa? Tôi cho người chuẩn bị sẵn cho em ít đồ ăn thanh đạm. từ tối qua em chưa ăn gì."
Nghe anh hỏi, cô như tỉnh hẳn. Mắt liếc xuống bộ đồ lạ mà mình đang mặc trên người, cô lúng túng hỏi.
" Đây là...nhà anh.?"
Anh biết cô đang thắc mắc điều gì. Cô vẫn chưa biết tình cảm của anh, anh cũng không muốn làm cô sợ, anh ôn tồn giải thích.
" Đây là nhà tôi, hôm qua em bị ngất, nhưng tôi lại không biết nhà em ở đâu nên chỉ đành đưa tạm em về đây. Còn bộ đồ trên người là thím Trịnh đã giúp em thay."
" Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi. Vốn định mời anh bữa để báo đáp. Giờ cơm chưa kịp ăn lại nợ thêm ân tình mới của anh rồi."
" Tôi thấy hôm qua trông em lúc đó rất hoảng loạn, không phải em sợ bóng tối đó chứ?"
" phải, tôi sợ bóng tối. Nỗi sợ này như một bóng ma ám ảnh trong tôi vậy."
" Thật ra tôi cũng không sợ bị làm phiền. Nếu em có thể mở lòng mình nói ra những gì mà em đã trải qua trong quá khứ, thì tôi cũng không ngại lắng nghe".
Không hiểu sao, nghe anh nói vậy sống mũi cô bỗng thấy cay cay. Tại sao cô lại cứ muốn bản thân tin tưởng vào người đàn ông này một cách vô điều kiện như vậy? Nhưng thật ra nếu nói với anh cũng chẳng có gì là không tốt. Bao lâu rồi cô chưa tâm sự với một người nào đó, cô cũng không nhớ rõ nữa. Giờ cô muốn trải lòng mình ra để tìm kiếm chút nhẹ nhõm cho bản thân.
" Thật ra, chuyện này cũng xảy ra lâu lắm rồi. khi đó tôi mới 10 tuổi. Thông minh quá, học nhảy lớp cũng không phải hoàn toàn tốt. Tôi luôn học cùng với những anh chị lớn hơn mình. Lúc đó tôi không nghĩ gì khác, chỉ một phần phấn đấu học tập. Tôi học càng tốt, thì những anh chị lớn học kém hơn tôi càng bị cô giáo quở trách nhiều. Lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không biết được rằng như thế họ sẽ càng ghét tôi hơn."
Kể đến đó, giọng cô có phần nghèn nghẹn. có lẽ những đè nén trong cô quá nhiều, nhất thời cô không khống chế được cảm xúc của mình. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt hoa đào đã đỏ lên của cô. tim anh trong phút chốc cứ như bị ai bóp ngẹt lại.
" Những ngày tháng sau đó của tôi là địa ngục. họ thường xuyên xé sách vở của tôi, vẽ bậy lên cặp xách. Họ nhốt tôi vào nhà vệ sinh suốt giờ nghỉ trưa, họ hăm doạ tôi không được mách cô giáo. khi đó tôi rất sợ. Nhưng tôi không giám nói với ba mẹ vì tôi càng sợ họ sẽ lo lắng cho tôi hơn."
" Cho đến một ngày, họ nhốt tôi trong nhà vệ sinh suốt một buổi tối, họ còn thả những con chuột gớm giếc ở cùng tôi tối đó, lúc đó tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cho đến khi ba mẹ tìm được tôi vào lúc nửa đêm, tôi đã hoảng loạn đến cùng cực rồi. Tôi còn không nhớ ba mẹ đã đưa tôi về nhà bằng cách nào."
" Một thời gian sau, ba mẹ cũng xin chuyển trường cho tôi. Nhưng nỗi sợ bóng tối của tôi vẫn không thể nào hoàn toàn thoát ra được."
Càng nói nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Đúng là người đẹp mà khóc thì người dưng cũng không cầm lòng được, chứ đừng nói là nhìn người mình yêu đang rơi lệ. Không cầm lòng nổi, anh bước đến bên cạnh, ôm cô vào lòng, anh khẽ vỗ về bờ vai đang run rẩy của cô.
" thì ra em đã phải trải qua nhiều điều kinh khủng như vậy. Làm thế nào e có thể chịu đựng một mình như thế. đừng quá gồng mình, trước mặt tôi em không cần tỏ ra mình mạnh mẽ."
Anh thầm hứa với lòng mình, từ nay về sau anh sẽ không để ai có cốt hội để tổn thương đến cô dù là một chút. Những kẻ dám làm tổn thương cô một, anh phải bắt kẻ đó phải trả lại gấp mười
Trong lời nói của anh đầy ý yêu chiều. sau Khóc thỏa thê trong lòng anh cô mới nhận ra mình thật thất thố. Cô thoát khỏi vòng tay anh.
" Cảm ơn anh, thật sự tôi rất cảm ơn anh."
" Đừng nói lời cảm ơn mãi như thế. em mau thay đồ rồi xuống ăn sáng. Tôi sẽ xuống dưới nhà trước đợi em"
Anh nói xong rồi đứng dậy, đi xuống nhà. Cô nhanh chóng vệ sinh, thay bộ đồ mà anh đã chuẩn bị, nhanh chóng đi xuống. "Dù sao cũng là nhà người anh, lần đầu đến nhà làm khách mà để người ta phải chờ lâu quá cũng không phải phép". Cô vừa bước xuống nhà, một màn trước mắt làm cô sốc đến đứng hình.
Một người phụ nữ trung niên, khí chất ưu nhã hơn người, xinh đẹp và quý phái bước đến ôm chầm lấy cô.
" Con là bạn gái của Ngạo Thiên nhà ta sao. Ôi! xinh quá đi."
Cô như đứng hình không hiểu việc gì đang xảy ra đã thấy Lâm phu nhân quay qua nói với anh.
" Thằng nhóc thối. Có bạn gái mà giấu kĩ vậy? nêu hôm nay mẹ không tới thì con định giấu mẹ tới bao giờ nữa."
"Mẹ, đừng làm người ta sợ."
Nghe hai mẹ con nói chuyện với nhau cô cũng hiểu chút ít tình hình. Người phụ nữ này là mẹ của anh, và vấn đề là bây giờ bà đang hiểu lầm là cô và anh đang yêu đương. Cô lên tiếng giải thích.
" Bác gái, thật ra. cháu và Lâm tổng không phải quan hệ như bác đang nghĩ đâu ạ."
Cô nói một đằng, Lâm phu nhân lại hiểu một nẻo.
" Cái con bé này, con ngại gì chứ, sớm muộn cũng là người một nhà mà. Có phải thằng nhóc thối nhà bác bắt nạt con không. Không sao, nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói, ta làm chủ cho con. Thằng con nhà bác cái gì cũng tốt, mỗi tính khí không được tốt, quen nó con phải chịu thiệt thòi rồi."
" Bác gái, thật sự không phải như vậy thật mà."
Thấy cô có vẻ khó xử, anh lên tiếng giải vây
" Mẹ à, cô ấy còn chưa ăn sáng. Mẹ thật sự không có ý định để cô ấy dùng bữa sáng hay sao?"
Đến lúc này Lâm phu nhân mới nhận ra mình hơi thất thố liền nắm tay cô dẫn lại bàn ăn đã người làm dọn lên đầy đủ.
Trong bữa ăn, Lâm phu nhân liên tục gắp đồ ăn cho cô, còn cứ nhìn cô ăn. Trong tình cảnh này cô làm gì còn tâm trạng mà ăn với chả uống. Dù từ tối qua đến giờ cô chưa ăn gì, bụng cô biểu tình kêu gào vì đói. Thế nhưng Đồ ăn nuốt vào cũng thấy ngon lành gì. Nhìn tình cảnh trước mặt, Lâm Ngạo Thiên chỉ biết lắc đầu, chép miệng. Đúng là mẹ anh phản ứng hơi quá thật rồi.
trái ngược hẳn với tâm trạng của hai người. Lâm phu lại vui vẻ ra mặt. Con trai bà cuối cùng cũng qua lại với một cô gái. Mà cô gái này vừa xinh đẹp, nói năng nhẹ nhàng, không giống với người đang giả bộ. Bà càng nhìn càng thấy ưng, thấy thích cô. Bà thầm nghĩ.
" Ta đã chấm con làm con dâu ta rồi. Mình phải giúp thằng con ngốc một tay mới được. Cứ để cho nó thế này, biết bao giờ mình mới có con dâu, mới có cháu bồng bế được".
Tự suy nghĩ tự vui. ý cười trên mặt bà ngày càng rõ rệt hơn. Bà cũng chẳng cần che giấu ý tứ của mình, bà cũng muốn cho cô biết, bà chấm cô rồi.