Văn Lê Vy đến đứng hình với lối tư duy của Lâm phu nhân. không phải thường thường trong những hoàn cảnh như vậy, mọi người mẹ sẽ bực mình ra mặt khi con trai của mình vì một người con gái khác, mà gây hấn với mình hay sao. đằng này Lâm phu nhân lại hoàn toàn ngược lại. Hình như có vẻ đối với bà chuyện này rất bình thường.
Cô thấy hình như mình cũng ngu luôn rồi. IQ trên trời của cô cũng không lý giải được, tư duy phi lý của Lâm phu nhân. Ở lại chơi một lúc, Lâm phu nhân cũng từ biệt hai người mà về nhà chính. trước khi đi bà không quên dặn dò.
"hôm nào con chịu khó đưa Tiểu Vy về bên nhà chính chơi đi. bà nội nhớ con bé lắm đấy. con cũng biết tính bà mà, nếu con không đưa con bé về thì bà sẽ tự đến công ty tìm con bé đó."
Anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.
"Con biết rồi, mẹ về bên nhà đi."
"anh không phải đuổi khéo, tôi về ngay bây giờ đây."
Quay qua cô thái độ của bà như thay đổi 180 độ so với lúc nói chuyện với anh.
"Tiểu Vy. con nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé, Bác về đây. hôm nào thu xếp công việc qua chơi với bà nội của Thiên nhé bà ngóng con lắm đấy."
" Vâng, con nhớ rồi ạ. ít hôm nữa lo xong việc hợp đồng của công ty có thời gian con sẽ ghé thăm bà nội ạ."
Cô tiễn bà ra về, trở vào nhìn thái độ của anh cứ dửng dưng như thể Lâm phu nhân là người anh không quen, lại làm cô thấy có chút không vừa ý.
" Thiên, anh sao vậy. Sao anh lại nói chuyện với bác gái như vậy. Bác sẽ buồn đó. Có người con trai nào lại nói chuyện với mẹ mình như vậy không."
" Anh làm sao. Mẹ mượn người từ chỗ anh lành lặn, khi trả lại cho anh người lại đầy thương tích. Anh còn chưa đến chỗ mẹ cáo trạng là tốt lắm rồi đó."
" Anh thật là, Em đã nói không sao rồi mà. Anh đừng có xem em giống như pha lê vậy. Em là đá đó. Cứng lắm. Sức chịu đựng của em không kém đến vậy đâu."
" Ý em là bây giờ em hoàn toàn khỏe mạnh. Và anh có thể... làm những việc cần làm với em phải không."
" Anh, sao anh lại có thể suy diễn ý của em như vậy được chứ."
Anh tà mị thổi một luồng hơi vào tai cô làm cô có chút rùng mình và hơi tê tê.
" Giờ em có chạy cũng muộn rồi, em không biết qua tắm cho em anh đã vất vả thế nào đâu. Hôm nay em phải đền bù cho anh đi."
Không chờ cô kịp phản ứng, anh đã bế sốc cô lên, một mạch lên tận phòng. Cô đúng là thầm kêu khổ mà. Đúng là khó không thành tiếng. Tại sao người đàn ông này bất cứ khi nào thấy cô thì đều như sói đói vậy. Không biết anh lấy đâu ra sinh lực mà lúc nào người gục trước cũng luôn là cô.
Bế bổng cô vào phòng, một chân anh tiện thể đá luôn vào cửa phòng, khiến nó đánh cái rầm. Nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường kingsize rộng lớn, anh nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô. mọi hoan ái, dục vọng kìm nén trong anh đang kêu gào được giải thoát.
Khoảnh khắc hai thân thể hoà làm một, mọi xúc cảm trong hai con người như hoàn toàn được giải phóng. Họ hoàn toàn chìm trong xúc cảm mà đối phương mang lại cho nhau. cả căn phòng giờ tràn đầy mùi vị của hoan ái và dục vọng. Chỉ còn tiếng thở dốc của đàn ông cũng như tiếng rên rỉ kiều mị của người đàn bà.
Anh ra vào trong cô không biết bao nhiêu lâu, thay đổi biết bao tư thế vẫn không thấy đủ. Người con gái đang nằm dưới thân anh rên rỉ kia, luôn làm anh đánh mất khả năng kiềm chế mà anh luôn tự hào.
Anh chỉ biết rằng mình muốn cô, muốn nhiều hơn nữa. Anh thật sự muốn cả hai dung hoà làm một. Thật là muốn đem cất cô đi làm của riêng, để không ai có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này mà.
Phải nói rằng, nếu bình thường anh ôn nhu dịu dàng với cô bao nhiêu, thì lúc trên giường hoàn toàn ngược lại. Anh chính là sói đói, lần nào cũng ăn sạch cô đến mức không chừa một mẩu xương.
Lúc cô thức dậy đã là nửa đêm. Cô vỗ vỗ đầu mình thầm than thở. Vì ai mà cô trở nên nhếch nhác thế này cơ chứ. Anh cứ vậy mà lăn cô hết cả buổi chiều, hại cô ngủ quên mất. Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình ngủ. Ở khoảng cách gần thế này, khuôn mặt anh thật sự được phóng đại trong tầm mắt cô mà.
Người đàn ông này sao có thể đẹp như vậy chứ. Đúng thật là yêu nghiệt mà. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt nhẹ sống mũi anh, rồi đến đôi môi mỏng vẫn đang thở đều đều. Người đàn ông hoàn hảo đến vậy giờ lại là người đàn ông của riêng cô mà.
Còn mãi thả hồn vào suy nghĩ riêng của mình, cô không nhận ra bờ môi anh đang khẽ nhếch cười. Anh túm lấy bàn tay cô, khẽ đặt lên bàn tay thon dài ấy một nụ hôn làm cô có chút giật mình.
" Anh làm gì vậy? Anh sắp doạ chết em rồi."
" Sao vậy? Làm việc xấu bị anh bắt được quả tang nên giật mình à."
" Em đã làm gì mà anh bảo chuyện xấu. Chỉ là đang nửa đêm anh hành động đột ngột vậy làm em hết hồn."
" Em vừa làm gì mà không biết sao? Anh vừa thấy người nào đó có ý định khuyến rũ anh, còn định chiếm tiện nghi của anh nữa chứ. Như vậy còn không gọi là chuyện xấu sao?".
" Anh,.. Lưu manh, em khuyến rũ anh bao giờ, anh bớt tự luyến, em đây không thèm."
Anh bật cười với thái độ trẻ con có chút đáng yêu của cô. Mặt cô đầy vẻ phụng phịu. Ánh đèn ngủ mờ mờ trông cô càng khuyến rũ hơn. Anh nổi máu gian manh muốn trêu chọc cô thêm chút nữa. Sao người phụ nữ này giận mà cũng đáng yêu như vậy chứ.
Anh quay người đè cô dưới thân anh, tay khẽ vuốt vài lọn tóc rối không vào nếp của cô. Cô đánh yêu vào lồng ngực anh.
" Anh làm gì vậy? xuống nhanh cho em."
" Không xuống. Không phải em khuyến rũ anh để anh làm như vậy với em à. Em không cần ngại đâu. Cả người anh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là của em rồi. Em muốn lúc nào anh cũng đều có thể đáp ứng em mà."
Giọng anh ba phần cợt nhả, bảy phần bông đùa làm cho cô tức xịt cả khói đầu lên được. Sao anh có thể nói nhưng lời như thế mà không biết ngượng chứ. Còn cô chỉ nghe thôi mà đã hận không thể tìm lỗ mà chui xuống rồi.
Tiếng bụng réo của cô như kéo cả hai người ra khỏi trò chơi. Cô đói rồi. Sao có thể không đói được chứ. Từ chiều đến giờ cô đã ăn gì đâu. Đã thế lại còn bị anh vắt kiệt cả sức chịu đựng, cô đúng hết nói nổi với anh luôn.
" Em đói rồi à, em đừng đi đâu cả. Cứ nằm đó, chờ anh một lát."
Không cho cô cơ hội trả lời, anh đã đứng lên khoác thêm áo rồi rời đi. 15 phút sau, anh đã thấy cô quay trở lại với ly sữa và tô cháo nóng hổi trên tay.
" Em ăn đi. đêm khuya rồi em không nên ăn quá nhiều, em ăn chút cháo rồi uống thêm sữa là được."
Cô nhận lấy ly cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút mà trong lòng còn cảm thấy ấm áp hơn cả tô cháo hiện giờ. Thật sự cô phải thừa nhận rằng bản thân đã bị sự ấm áp của anh chinh phục hoàn toàn mất rồi. Trong hoàn cảnh mà tình cảm còn nhiều hơn đồ ăn như thế này thì dù cô có ăn tạm bợ một món gì đó cũng sẽ cảm thấy ngon, chứ đừng nói một tô cháo đầy đủ sắc lẫn vị như thế này.
Những ngày tiếp theo đó, cuộc sống của họ như một vòng tròn lặp lại. Cô tất bật chạy nước rút cho việc hoàn tất thu mua công ty điện tử Vạn Minh. Còn anh, ngoài công việc của công ty ra, giờ anh lại còn có thêm một công việc mới. đó là đưa đón cô đi làm và đôn thúc cô ăn uống đúng giờ.
Anh còn lạ gì cô gái này nữa. một khi cô đã lao đầu vào công việc thì làm đến quên thời gian chứ đừng nói đến ăn uống. Chính vì vậy, anh càng phải giám sát chặt hơn việc ăn uống của cô.
Mọi nỗ lực của cô trong hai tháng qua cuối cùng cũng có kết quả. Hôm nay lần đàm phán thứ hai đã diễn ra rất suôn sẻ. Giá cả đưa cũng nằm trong tầm kiểm soát của cô. Cả hai bên đều vui vẻ đi đến ký kết.
Hợp đồng của cô với Lâm thị sau khi kết thúc dự án cũng hoàn thành. Cô cũng thu dọn tài liệu và đồ đạc của mình. Cô sẽ quay trở về VA vào ngày mai, dù sao việc ở tập đoàn cô nhiều như vậy, cô cũng nên về san sẻ với Bạch Quỳnh An thôi. Nếu cô còn không về, chắc cô bạn của cô sẽ tức đến nổ khói đầu và bỏ cô mà đi mất.
Trước khi đi, cô không quên dặn dò trợ lý Âu kỹ lưỡng.
" Mọi tài liệu liên quan đến việc sát nhập điện tử Vạn Minh tôi đã sắp xếp đầy đủ. Còn lại một số thủ tục pháp lý sau cùng có liên quan đến người trực tiếp đàm phán mua bán liên quan đến tôi, sẽ mất thời gian hơn một chút. Khi nào công ty hoàn tất những thủ tục này tôi sẽ qua để xác nhận lại một chút."
" Vâng, tôi đã hiểu. Cái này chắc khi nào cần đến sự xác nhận của cô thì chắc Lâm tổng sẽ Là người liên hệ trực tiếp."
" Rồi, tôi đã hiểu. Thời gian qua làm phiền anh rồi trợ lý Âu."
" không có gì đâu Văn tiểu thư. Việc nên làm. Lâm tổng đã phân phó cho tôi lái xe đưa cô về VA."
" Được. Cảm ơn anh."
Thế là cũng kết thúc hai tháng làm việc với Lâm thị. Thời gian này dù sảy ra khá nhiều việc ngoài ý muốn, nhưng cô thật sự rất vui. Nhờ có thời gian làm việc chung với nhau như thế này mà cô và anh mới xác định được quan hệ. Đúng thật sự là một công đôi việc mà. Về công hay về tư, đều tốt.
Cô thấy hình như mình cũng ngu luôn rồi. IQ trên trời của cô cũng không lý giải được, tư duy phi lý của Lâm phu nhân. Ở lại chơi một lúc, Lâm phu nhân cũng từ biệt hai người mà về nhà chính. trước khi đi bà không quên dặn dò.
"hôm nào con chịu khó đưa Tiểu Vy về bên nhà chính chơi đi. bà nội nhớ con bé lắm đấy. con cũng biết tính bà mà, nếu con không đưa con bé về thì bà sẽ tự đến công ty tìm con bé đó."
Anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.
"Con biết rồi, mẹ về bên nhà đi."
"anh không phải đuổi khéo, tôi về ngay bây giờ đây."
Quay qua cô thái độ của bà như thay đổi 180 độ so với lúc nói chuyện với anh.
"Tiểu Vy. con nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé, Bác về đây. hôm nào thu xếp công việc qua chơi với bà nội của Thiên nhé bà ngóng con lắm đấy."
" Vâng, con nhớ rồi ạ. ít hôm nữa lo xong việc hợp đồng của công ty có thời gian con sẽ ghé thăm bà nội ạ."
Cô tiễn bà ra về, trở vào nhìn thái độ của anh cứ dửng dưng như thể Lâm phu nhân là người anh không quen, lại làm cô thấy có chút không vừa ý.
" Thiên, anh sao vậy. Sao anh lại nói chuyện với bác gái như vậy. Bác sẽ buồn đó. Có người con trai nào lại nói chuyện với mẹ mình như vậy không."
" Anh làm sao. Mẹ mượn người từ chỗ anh lành lặn, khi trả lại cho anh người lại đầy thương tích. Anh còn chưa đến chỗ mẹ cáo trạng là tốt lắm rồi đó."
" Anh thật là, Em đã nói không sao rồi mà. Anh đừng có xem em giống như pha lê vậy. Em là đá đó. Cứng lắm. Sức chịu đựng của em không kém đến vậy đâu."
" Ý em là bây giờ em hoàn toàn khỏe mạnh. Và anh có thể... làm những việc cần làm với em phải không."
" Anh, sao anh lại có thể suy diễn ý của em như vậy được chứ."
Anh tà mị thổi một luồng hơi vào tai cô làm cô có chút rùng mình và hơi tê tê.
" Giờ em có chạy cũng muộn rồi, em không biết qua tắm cho em anh đã vất vả thế nào đâu. Hôm nay em phải đền bù cho anh đi."
Không chờ cô kịp phản ứng, anh đã bế sốc cô lên, một mạch lên tận phòng. Cô đúng là thầm kêu khổ mà. Đúng là khó không thành tiếng. Tại sao người đàn ông này bất cứ khi nào thấy cô thì đều như sói đói vậy. Không biết anh lấy đâu ra sinh lực mà lúc nào người gục trước cũng luôn là cô.
Bế bổng cô vào phòng, một chân anh tiện thể đá luôn vào cửa phòng, khiến nó đánh cái rầm. Nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường kingsize rộng lớn, anh nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô. mọi hoan ái, dục vọng kìm nén trong anh đang kêu gào được giải thoát.
Khoảnh khắc hai thân thể hoà làm một, mọi xúc cảm trong hai con người như hoàn toàn được giải phóng. Họ hoàn toàn chìm trong xúc cảm mà đối phương mang lại cho nhau. cả căn phòng giờ tràn đầy mùi vị của hoan ái và dục vọng. Chỉ còn tiếng thở dốc của đàn ông cũng như tiếng rên rỉ kiều mị của người đàn bà.
Anh ra vào trong cô không biết bao nhiêu lâu, thay đổi biết bao tư thế vẫn không thấy đủ. Người con gái đang nằm dưới thân anh rên rỉ kia, luôn làm anh đánh mất khả năng kiềm chế mà anh luôn tự hào.
Anh chỉ biết rằng mình muốn cô, muốn nhiều hơn nữa. Anh thật sự muốn cả hai dung hoà làm một. Thật là muốn đem cất cô đi làm của riêng, để không ai có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này mà.
Phải nói rằng, nếu bình thường anh ôn nhu dịu dàng với cô bao nhiêu, thì lúc trên giường hoàn toàn ngược lại. Anh chính là sói đói, lần nào cũng ăn sạch cô đến mức không chừa một mẩu xương.
Lúc cô thức dậy đã là nửa đêm. Cô vỗ vỗ đầu mình thầm than thở. Vì ai mà cô trở nên nhếch nhác thế này cơ chứ. Anh cứ vậy mà lăn cô hết cả buổi chiều, hại cô ngủ quên mất. Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình ngủ. Ở khoảng cách gần thế này, khuôn mặt anh thật sự được phóng đại trong tầm mắt cô mà.
Người đàn ông này sao có thể đẹp như vậy chứ. Đúng thật là yêu nghiệt mà. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt nhẹ sống mũi anh, rồi đến đôi môi mỏng vẫn đang thở đều đều. Người đàn ông hoàn hảo đến vậy giờ lại là người đàn ông của riêng cô mà.
Còn mãi thả hồn vào suy nghĩ riêng của mình, cô không nhận ra bờ môi anh đang khẽ nhếch cười. Anh túm lấy bàn tay cô, khẽ đặt lên bàn tay thon dài ấy một nụ hôn làm cô có chút giật mình.
" Anh làm gì vậy? Anh sắp doạ chết em rồi."
" Sao vậy? Làm việc xấu bị anh bắt được quả tang nên giật mình à."
" Em đã làm gì mà anh bảo chuyện xấu. Chỉ là đang nửa đêm anh hành động đột ngột vậy làm em hết hồn."
" Em vừa làm gì mà không biết sao? Anh vừa thấy người nào đó có ý định khuyến rũ anh, còn định chiếm tiện nghi của anh nữa chứ. Như vậy còn không gọi là chuyện xấu sao?".
" Anh,.. Lưu manh, em khuyến rũ anh bao giờ, anh bớt tự luyến, em đây không thèm."
Anh bật cười với thái độ trẻ con có chút đáng yêu của cô. Mặt cô đầy vẻ phụng phịu. Ánh đèn ngủ mờ mờ trông cô càng khuyến rũ hơn. Anh nổi máu gian manh muốn trêu chọc cô thêm chút nữa. Sao người phụ nữ này giận mà cũng đáng yêu như vậy chứ.
Anh quay người đè cô dưới thân anh, tay khẽ vuốt vài lọn tóc rối không vào nếp của cô. Cô đánh yêu vào lồng ngực anh.
" Anh làm gì vậy? xuống nhanh cho em."
" Không xuống. Không phải em khuyến rũ anh để anh làm như vậy với em à. Em không cần ngại đâu. Cả người anh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là của em rồi. Em muốn lúc nào anh cũng đều có thể đáp ứng em mà."
Giọng anh ba phần cợt nhả, bảy phần bông đùa làm cho cô tức xịt cả khói đầu lên được. Sao anh có thể nói nhưng lời như thế mà không biết ngượng chứ. Còn cô chỉ nghe thôi mà đã hận không thể tìm lỗ mà chui xuống rồi.
Tiếng bụng réo của cô như kéo cả hai người ra khỏi trò chơi. Cô đói rồi. Sao có thể không đói được chứ. Từ chiều đến giờ cô đã ăn gì đâu. Đã thế lại còn bị anh vắt kiệt cả sức chịu đựng, cô đúng hết nói nổi với anh luôn.
" Em đói rồi à, em đừng đi đâu cả. Cứ nằm đó, chờ anh một lát."
Không cho cô cơ hội trả lời, anh đã đứng lên khoác thêm áo rồi rời đi. 15 phút sau, anh đã thấy cô quay trở lại với ly sữa và tô cháo nóng hổi trên tay.
" Em ăn đi. đêm khuya rồi em không nên ăn quá nhiều, em ăn chút cháo rồi uống thêm sữa là được."
Cô nhận lấy ly cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút mà trong lòng còn cảm thấy ấm áp hơn cả tô cháo hiện giờ. Thật sự cô phải thừa nhận rằng bản thân đã bị sự ấm áp của anh chinh phục hoàn toàn mất rồi. Trong hoàn cảnh mà tình cảm còn nhiều hơn đồ ăn như thế này thì dù cô có ăn tạm bợ một món gì đó cũng sẽ cảm thấy ngon, chứ đừng nói một tô cháo đầy đủ sắc lẫn vị như thế này.
Những ngày tiếp theo đó, cuộc sống của họ như một vòng tròn lặp lại. Cô tất bật chạy nước rút cho việc hoàn tất thu mua công ty điện tử Vạn Minh. Còn anh, ngoài công việc của công ty ra, giờ anh lại còn có thêm một công việc mới. đó là đưa đón cô đi làm và đôn thúc cô ăn uống đúng giờ.
Anh còn lạ gì cô gái này nữa. một khi cô đã lao đầu vào công việc thì làm đến quên thời gian chứ đừng nói đến ăn uống. Chính vì vậy, anh càng phải giám sát chặt hơn việc ăn uống của cô.
Mọi nỗ lực của cô trong hai tháng qua cuối cùng cũng có kết quả. Hôm nay lần đàm phán thứ hai đã diễn ra rất suôn sẻ. Giá cả đưa cũng nằm trong tầm kiểm soát của cô. Cả hai bên đều vui vẻ đi đến ký kết.
Hợp đồng của cô với Lâm thị sau khi kết thúc dự án cũng hoàn thành. Cô cũng thu dọn tài liệu và đồ đạc của mình. Cô sẽ quay trở về VA vào ngày mai, dù sao việc ở tập đoàn cô nhiều như vậy, cô cũng nên về san sẻ với Bạch Quỳnh An thôi. Nếu cô còn không về, chắc cô bạn của cô sẽ tức đến nổ khói đầu và bỏ cô mà đi mất.
Trước khi đi, cô không quên dặn dò trợ lý Âu kỹ lưỡng.
" Mọi tài liệu liên quan đến việc sát nhập điện tử Vạn Minh tôi đã sắp xếp đầy đủ. Còn lại một số thủ tục pháp lý sau cùng có liên quan đến người trực tiếp đàm phán mua bán liên quan đến tôi, sẽ mất thời gian hơn một chút. Khi nào công ty hoàn tất những thủ tục này tôi sẽ qua để xác nhận lại một chút."
" Vâng, tôi đã hiểu. Cái này chắc khi nào cần đến sự xác nhận của cô thì chắc Lâm tổng sẽ Là người liên hệ trực tiếp."
" Rồi, tôi đã hiểu. Thời gian qua làm phiền anh rồi trợ lý Âu."
" không có gì đâu Văn tiểu thư. Việc nên làm. Lâm tổng đã phân phó cho tôi lái xe đưa cô về VA."
" Được. Cảm ơn anh."
Thế là cũng kết thúc hai tháng làm việc với Lâm thị. Thời gian này dù sảy ra khá nhiều việc ngoài ý muốn, nhưng cô thật sự rất vui. Nhờ có thời gian làm việc chung với nhau như thế này mà cô và anh mới xác định được quan hệ. Đúng thật sự là một công đôi việc mà. Về công hay về tư, đều tốt.