5h chiều, tại sân golf.
Hai người đàn ông đều hướng mắt về phía một cô gái đang đi tới gần phía họ.
Trong mắt Lâm Ngạo Thiên bây giờ, anh như đang được chiêm ngưỡng một tuyệt phẩm của thượng đế tạo ra vậy.
Văn Lê Vy cao gầy trong bộ đồ đánh golf màu trắng, phối thêm giầy thể thao trắng và một mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt. Ánh nắng chiều mùa hè mang sắc vàng rực rỡ như phủ thêm một lớp nhũ óng ánh trên làn da trắng như bạch ngọc của cô. Ngay bản thân Lâm Ngạo Thiên cũng không lý giải nổi tâm trạng của của mình lúc này. không biết là do cô xinh đẹp. Hay là do anh đang yêu nên trong mắt người tình hoá tây thi đây.
" Thầy Trần, em đến rồi. Em đến muộn rồi phải không ạ?"
Lời nói của Văn Lê Vy đã kéo dòng suy nghĩ của Lâm Ngạo Thiên. Trần tổng lên tiếng trả lời.
" không muộn. Là thầy đến sớm thôi. Hôm nay thầy có hẹn với Lâm tổng đến đây luôn để bàn chút chuyện. Thật là kéo giỗ làm chạp luôn mà. Em sẽ không trách thầy chứ."
" Dạ, không sao đâu thầy."
" Em cũng đến đây làm quen đi, đây là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị. "
Quay qua Lâm Ngạo Thiên, Trần tổng nói thêm.
" Lâm tổng, Đây là học trò cưng của tôi Văn Lê Vy. Tuổi trẻ tài cao đấy, là nhân tài kinh doanh hiếm có. Sau này trên thương trường làm phiền Lâm tổng chiếu cố tiểu Vy thêm rồi."
Anh lịch sự đưa tay mình ra bắt lấy bàn tay cô đang chìa ra về phía mình. Đôi mắt phượng của anh không rời khỏi cái nhìn trên mặt cô .
" Văn tiểu thư, hân hạnh rồi. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật là có duyên, sau này chắc chắn còn gặp nhau nhiều."
Khoảng cách hai người lúc này nếu tính kĩ ra thì chưa đến một cánh tay. Ở khoảng cách gần như vậy cô càng nhìn kĩ gương mặt của anh hơn. Ở khoảng cách gần thế này, từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh hiện lên trong mắt cô thật chân thực. Cô nhận thấy nhịp tim của mình đang đập nhanh lạ thường. mặt cũng đang nóng dần lên một cách nhanh chóng.
" Trời ạ. chắc hôm nay trời nóng quá, mình chỉ bị say nắng thôi". Cô tự trấn an bản thân, rồi cũng nhẹ nhàng đáp lại lời anh.
" Lâm tổng, không ngờ gặp anh ở đây. Vẫn rất cảm ơn anh về chuyện sáng nay rất nhiều."
" ồ. thì ra hai người quen nhau từ trước. Vậy thì tốt rồi, nên nói chuyện nhiều. Tuổi tác gần như nhau sẽ nhiều chủ đề chung Để nói, tôi già rồi, sẽ không thích hợp nói những chuyện của người trẻ nữa".
Trần tổng vừa cười vừa nói, làm cho cô có chút ngại ngùng. Cô không hiểu sao mới gặp người đàn ông trước mặt có vài lần, mà cô đã bị khuôn mặt đó mê hoặc đến vậy. Cô cất giọng có chút hờn trách.
" Thầy lại trêu em rồi, Lâm tổng người ta nhiều công việc, đại phật lớn bận rộn như thế, thời gian đâu mà rảnh rỗi nói chuyện với em."
" Văn tiểu thư quá lời rồi, Chỉ sợ Văn tiểu thư đây là đang chê cười. đối với cô, tôi lúc nào cũng có thời gian."
Nghe Lâm Ngạo Thiên nói, Cô trợn mắt khó hiểu." không phải Quỳnh An nói anh ta không gần nữ sắc sao? Trông cách nói chuyện này chẳng giống người Từ tâm thì ưa thành tịnh chút nào. quả nhiên, lời đồn vẫn là không đáng tin" .
Suốt cả buổi chiều, hai người cứ anh một câu, em một câu . đáp lại nhau khá chi là hòa hợp, không khí cũng tốt lên rất nhiều. khi mọi người định ra về thì Lâm Ngạo Thiên bỗng cất lời mời.
" Hay là hôm nay tôi mời Trần tổng và Văn tiểu thư cùng dùng cơm tối nhé. Mọi người sẽ nể mặt tôi chứ? Văn tiểu thư thấy sao?"
Cô chần chừ một lúc, rồi cũng trả lời anh.
" Dùng cơm cũng không phải không được, nhưng người mời nên là tôi mới phải. Coi như tôi cảm ơn anh về chuyện lúc sáng anh giúp tôi. Thầy sẽ đi ăn luôn với chúng em chứ ạ?."
" Thật không may, hôm nay thầy còn phải mời đối tác dùng cơm, em và Lâm tổng cứ đi ăn với nhau đi. Hôm sau thầy sẽ mời lại hai đứa"
" Vậy nếu thầy bận , chúng em cũng không phiền thầy nữa ạ. Vậy chúng em xin phép đi trước."
Anh và cô chào tạm biệt Trần Tụ Nam, tiến về khu thay đồ dành cho khách hàng. Vì đây là sân golf chỉ phục vụ cho giới thượng lưu nên mỗ khách hàng đến đây đều được cung cấp một phòng nghỉ như phòng khách sạn. Căn phòng này sẽ phục vụ nhu cầu nghỉ ngơi, thay đồ và tắm rửa của khách trong thời gian hoạt động tại sân golf.
Sau khi tắm rửa, thay đồ và chỉn chu lại vẻ bề ngoài của bản thân, anh đến trước phòng nghỉ của cô chờ đợi. Chưa bao giờ anh cảm thấy nôn nóng tới vậy. Anh hiện giờ khác hẳn với hình ảnh một Lâm Ngạo Thiên lúc nào cũng bình tĩnh , quyết đoán của trước đây.
Bỗng nhiên, Đèn chiếu sáng vụt tắt, hình như là hệ thống điện có vấn đề rồi. Anh nghe một tiếng hét rất to trong phòng cô vọng ra. Anh nôn nóng đập cửa.
" Văn tiểu thư, Văn tiểu thư. là tôi Lâm Ngạo Thiên đây. Cô có nghe thấy tôi không. mở cửa ra đi. mở cửa."
mặc cho anh đập vào cửa ầm ầm. bên trong vẫn không hề có động tĩnh. Quá nóng lòng, anh vung chân đạp mạnh vào cửa. Cánh cửa bật mở ra, anh nhanh chóng xông vào. Sau ít phút định hình lại hình ảnh trong bóng tối, anh phát hiện ra cô đang ngồi ngay bên cạnh của nhà vệ sinh. hai tay cô đang ôm lấy đầu gối trông thật hoảng loạn và sợ sệt.
Một Cảm giác chua xót từ sâu trong anh bỗng dâng lên. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy, sao trông cô ấy sợ sệt đến vậy? Anh bước đến gần, khẽ lay cô cất tiếng gọi.
" Lê Vy, em không sao chứ. Em ổn không".
Nghe tiếng gọi trầm ấm của anh, cô như người chết đuối vớ được phao cứu sinh vậy. Cô túm lấy tay anh, run rẩy nói.
" Lâm Ngạo Thiên, tôi..tôi rất sợ. Tôi..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã ngất xỉu. Anh hoảng loạn, vội vàng bế cô rời khỏi phòng. Nhanh chóng anh gọi trợ lý Âu lái xe đưa hai người về biệt thự riêng của anh. Anh cũng không quên gọi luôn cho Bác sỹ Lý, bác sĩ riêng của Lâm gia đến biệt thự riêng của anh ngay sau đó.
Xe vừa dừng trong sân biệt thự, anh đã vội vàng xuống xe bế nhanh lên phòng ngủ của anh. bỏ lại đằng sau bao nhiêu con mắt hiếu kỳ và ngạc nhiên của người làm trong nhà. Đây là cậu chủ của họ ư, người không bao giờ gần nữ sắc lại đang bế một cô gái. Lại còn mang cô gái về biệt thự riêng của mình. Đúng là trên đời không thiếu điều kỳ lạ mà.
Vì đã được gọi từ trước, nên khi anh vừa đặt cô ngay ngắn trên giường thì bác sĩ Lý cũng vừa đến
" Cậu chủ, cậu bị sao vậy?".
" Tôi không sao, ông qua xem cho cô ấy. Cô ấy đột nhiên bị ngất xỉu".
Cũng giống những người làm dưới nhà, bác sĩ Lý cũng khá ngạc nhiên, nhưng ông cũng nhanh chóng làm công việc của mình. Sau một lúc thăm khám, ông đi ra báo cáo tình hình với Lâm Ngạo Thiên.
" Cậu chủ, cô ấy không sao, chỉ là quá hoảng loạn, dẫn đến sợ sệt và ngất đi thôi. Cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi, chắc không có gì thay đổi thì sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại thôi ạ".
Lâm Ngạo Thiên không nói gì, phẩy tay ra hiệu cho bác sĩ Lý rời đi. Anh đến ngồi bên cạnh cô thì thầm, giọng anh có chút chua xót.
" rốt cuộc, em đã trải qua những gì mà có thể khiến em sợ sệt như vậy?" Anh vuốt tóc cô một cách ôn nhu.
" Vốn định lên kế hoạch cùng em dùng một bữa cơm đúng Nghĩa, nhưng mọi việc lại không theo kế hoạch ban đầu của anh rồi."
Anh càng chăm chú nhìn vào người con gái trước mặt hơn, cứ như thể nếu anh rời mắt khỏi cô, thì cô sẽ biến mất vậy.
" Vy Vy, từ nay về sau, hãy để anh bảo vệ cho em, có được không? hứa với anh, đừng để bản thân mình bị tổn thương. Như thế anh sẽ đau lòng lắm."
Anh dịu y đặt lên trán cô một nụ hôn. dù bây giờ cô không nghe được những gì anh nói, nhưng anh vẫn sẽ làm. Bởi bản thân anh đã nhận định, cô sẽ là một phần cuộc sống sau này của anh.
Gọi thím Trịnh lên giúp cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái cho cô tiện nghỉ ngơi. việc duy nhất của anh bây giờ là đợi. đợi cô tỉnh lại. Đợi cô mở lòng mình với anh. Dù mất thời gian bao lâu anh cũng đợi. lý do vô cùng đơn giản, chỉ vì người anh đợi, chính là cô
Hai người đàn ông đều hướng mắt về phía một cô gái đang đi tới gần phía họ.
Trong mắt Lâm Ngạo Thiên bây giờ, anh như đang được chiêm ngưỡng một tuyệt phẩm của thượng đế tạo ra vậy.
Văn Lê Vy cao gầy trong bộ đồ đánh golf màu trắng, phối thêm giầy thể thao trắng và một mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt. Ánh nắng chiều mùa hè mang sắc vàng rực rỡ như phủ thêm một lớp nhũ óng ánh trên làn da trắng như bạch ngọc của cô. Ngay bản thân Lâm Ngạo Thiên cũng không lý giải nổi tâm trạng của của mình lúc này. không biết là do cô xinh đẹp. Hay là do anh đang yêu nên trong mắt người tình hoá tây thi đây.
" Thầy Trần, em đến rồi. Em đến muộn rồi phải không ạ?"
Lời nói của Văn Lê Vy đã kéo dòng suy nghĩ của Lâm Ngạo Thiên. Trần tổng lên tiếng trả lời.
" không muộn. Là thầy đến sớm thôi. Hôm nay thầy có hẹn với Lâm tổng đến đây luôn để bàn chút chuyện. Thật là kéo giỗ làm chạp luôn mà. Em sẽ không trách thầy chứ."
" Dạ, không sao đâu thầy."
" Em cũng đến đây làm quen đi, đây là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị. "
Quay qua Lâm Ngạo Thiên, Trần tổng nói thêm.
" Lâm tổng, Đây là học trò cưng của tôi Văn Lê Vy. Tuổi trẻ tài cao đấy, là nhân tài kinh doanh hiếm có. Sau này trên thương trường làm phiền Lâm tổng chiếu cố tiểu Vy thêm rồi."
Anh lịch sự đưa tay mình ra bắt lấy bàn tay cô đang chìa ra về phía mình. Đôi mắt phượng của anh không rời khỏi cái nhìn trên mặt cô .
" Văn tiểu thư, hân hạnh rồi. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật là có duyên, sau này chắc chắn còn gặp nhau nhiều."
Khoảng cách hai người lúc này nếu tính kĩ ra thì chưa đến một cánh tay. Ở khoảng cách gần như vậy cô càng nhìn kĩ gương mặt của anh hơn. Ở khoảng cách gần thế này, từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh hiện lên trong mắt cô thật chân thực. Cô nhận thấy nhịp tim của mình đang đập nhanh lạ thường. mặt cũng đang nóng dần lên một cách nhanh chóng.
" Trời ạ. chắc hôm nay trời nóng quá, mình chỉ bị say nắng thôi". Cô tự trấn an bản thân, rồi cũng nhẹ nhàng đáp lại lời anh.
" Lâm tổng, không ngờ gặp anh ở đây. Vẫn rất cảm ơn anh về chuyện sáng nay rất nhiều."
" ồ. thì ra hai người quen nhau từ trước. Vậy thì tốt rồi, nên nói chuyện nhiều. Tuổi tác gần như nhau sẽ nhiều chủ đề chung Để nói, tôi già rồi, sẽ không thích hợp nói những chuyện của người trẻ nữa".
Trần tổng vừa cười vừa nói, làm cho cô có chút ngại ngùng. Cô không hiểu sao mới gặp người đàn ông trước mặt có vài lần, mà cô đã bị khuôn mặt đó mê hoặc đến vậy. Cô cất giọng có chút hờn trách.
" Thầy lại trêu em rồi, Lâm tổng người ta nhiều công việc, đại phật lớn bận rộn như thế, thời gian đâu mà rảnh rỗi nói chuyện với em."
" Văn tiểu thư quá lời rồi, Chỉ sợ Văn tiểu thư đây là đang chê cười. đối với cô, tôi lúc nào cũng có thời gian."
Nghe Lâm Ngạo Thiên nói, Cô trợn mắt khó hiểu." không phải Quỳnh An nói anh ta không gần nữ sắc sao? Trông cách nói chuyện này chẳng giống người Từ tâm thì ưa thành tịnh chút nào. quả nhiên, lời đồn vẫn là không đáng tin" .
Suốt cả buổi chiều, hai người cứ anh một câu, em một câu . đáp lại nhau khá chi là hòa hợp, không khí cũng tốt lên rất nhiều. khi mọi người định ra về thì Lâm Ngạo Thiên bỗng cất lời mời.
" Hay là hôm nay tôi mời Trần tổng và Văn tiểu thư cùng dùng cơm tối nhé. Mọi người sẽ nể mặt tôi chứ? Văn tiểu thư thấy sao?"
Cô chần chừ một lúc, rồi cũng trả lời anh.
" Dùng cơm cũng không phải không được, nhưng người mời nên là tôi mới phải. Coi như tôi cảm ơn anh về chuyện lúc sáng anh giúp tôi. Thầy sẽ đi ăn luôn với chúng em chứ ạ?."
" Thật không may, hôm nay thầy còn phải mời đối tác dùng cơm, em và Lâm tổng cứ đi ăn với nhau đi. Hôm sau thầy sẽ mời lại hai đứa"
" Vậy nếu thầy bận , chúng em cũng không phiền thầy nữa ạ. Vậy chúng em xin phép đi trước."
Anh và cô chào tạm biệt Trần Tụ Nam, tiến về khu thay đồ dành cho khách hàng. Vì đây là sân golf chỉ phục vụ cho giới thượng lưu nên mỗ khách hàng đến đây đều được cung cấp một phòng nghỉ như phòng khách sạn. Căn phòng này sẽ phục vụ nhu cầu nghỉ ngơi, thay đồ và tắm rửa của khách trong thời gian hoạt động tại sân golf.
Sau khi tắm rửa, thay đồ và chỉn chu lại vẻ bề ngoài của bản thân, anh đến trước phòng nghỉ của cô chờ đợi. Chưa bao giờ anh cảm thấy nôn nóng tới vậy. Anh hiện giờ khác hẳn với hình ảnh một Lâm Ngạo Thiên lúc nào cũng bình tĩnh , quyết đoán của trước đây.
Bỗng nhiên, Đèn chiếu sáng vụt tắt, hình như là hệ thống điện có vấn đề rồi. Anh nghe một tiếng hét rất to trong phòng cô vọng ra. Anh nôn nóng đập cửa.
" Văn tiểu thư, Văn tiểu thư. là tôi Lâm Ngạo Thiên đây. Cô có nghe thấy tôi không. mở cửa ra đi. mở cửa."
mặc cho anh đập vào cửa ầm ầm. bên trong vẫn không hề có động tĩnh. Quá nóng lòng, anh vung chân đạp mạnh vào cửa. Cánh cửa bật mở ra, anh nhanh chóng xông vào. Sau ít phút định hình lại hình ảnh trong bóng tối, anh phát hiện ra cô đang ngồi ngay bên cạnh của nhà vệ sinh. hai tay cô đang ôm lấy đầu gối trông thật hoảng loạn và sợ sệt.
Một Cảm giác chua xót từ sâu trong anh bỗng dâng lên. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy, sao trông cô ấy sợ sệt đến vậy? Anh bước đến gần, khẽ lay cô cất tiếng gọi.
" Lê Vy, em không sao chứ. Em ổn không".
Nghe tiếng gọi trầm ấm của anh, cô như người chết đuối vớ được phao cứu sinh vậy. Cô túm lấy tay anh, run rẩy nói.
" Lâm Ngạo Thiên, tôi..tôi rất sợ. Tôi..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã ngất xỉu. Anh hoảng loạn, vội vàng bế cô rời khỏi phòng. Nhanh chóng anh gọi trợ lý Âu lái xe đưa hai người về biệt thự riêng của anh. Anh cũng không quên gọi luôn cho Bác sỹ Lý, bác sĩ riêng của Lâm gia đến biệt thự riêng của anh ngay sau đó.
Xe vừa dừng trong sân biệt thự, anh đã vội vàng xuống xe bế nhanh lên phòng ngủ của anh. bỏ lại đằng sau bao nhiêu con mắt hiếu kỳ và ngạc nhiên của người làm trong nhà. Đây là cậu chủ của họ ư, người không bao giờ gần nữ sắc lại đang bế một cô gái. Lại còn mang cô gái về biệt thự riêng của mình. Đúng là trên đời không thiếu điều kỳ lạ mà.
Vì đã được gọi từ trước, nên khi anh vừa đặt cô ngay ngắn trên giường thì bác sĩ Lý cũng vừa đến
" Cậu chủ, cậu bị sao vậy?".
" Tôi không sao, ông qua xem cho cô ấy. Cô ấy đột nhiên bị ngất xỉu".
Cũng giống những người làm dưới nhà, bác sĩ Lý cũng khá ngạc nhiên, nhưng ông cũng nhanh chóng làm công việc của mình. Sau một lúc thăm khám, ông đi ra báo cáo tình hình với Lâm Ngạo Thiên.
" Cậu chủ, cô ấy không sao, chỉ là quá hoảng loạn, dẫn đến sợ sệt và ngất đi thôi. Cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi, chắc không có gì thay đổi thì sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại thôi ạ".
Lâm Ngạo Thiên không nói gì, phẩy tay ra hiệu cho bác sĩ Lý rời đi. Anh đến ngồi bên cạnh cô thì thầm, giọng anh có chút chua xót.
" rốt cuộc, em đã trải qua những gì mà có thể khiến em sợ sệt như vậy?" Anh vuốt tóc cô một cách ôn nhu.
" Vốn định lên kế hoạch cùng em dùng một bữa cơm đúng Nghĩa, nhưng mọi việc lại không theo kế hoạch ban đầu của anh rồi."
Anh càng chăm chú nhìn vào người con gái trước mặt hơn, cứ như thể nếu anh rời mắt khỏi cô, thì cô sẽ biến mất vậy.
" Vy Vy, từ nay về sau, hãy để anh bảo vệ cho em, có được không? hứa với anh, đừng để bản thân mình bị tổn thương. Như thế anh sẽ đau lòng lắm."
Anh dịu y đặt lên trán cô một nụ hôn. dù bây giờ cô không nghe được những gì anh nói, nhưng anh vẫn sẽ làm. Bởi bản thân anh đã nhận định, cô sẽ là một phần cuộc sống sau này của anh.
Gọi thím Trịnh lên giúp cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái cho cô tiện nghỉ ngơi. việc duy nhất của anh bây giờ là đợi. đợi cô tỉnh lại. Đợi cô mở lòng mình với anh. Dù mất thời gian bao lâu anh cũng đợi. lý do vô cùng đơn giản, chỉ vì người anh đợi, chính là cô