• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Mặc di chuyển từng bước, đứng gần Phương Tuệ Anh hơn một chút.



Phương Tuệ Anh khẽ nhíu mày lại, muốn né đi theo bản năng, lại bị bàn tay Tiêu Mặc giữ chặt lấy đầu vai.



Tiêu Mặc nhìn về phía Phương Thần Lạc, thản nhiên nói: “Ngươi sỉ nhục nàng như thế, đã được ta đồng ý chưa vậy? Nếu ta không cứu cái mạng chó của ngươi, thì bây giờ ngươi có thể ở đây sủa được không?”



Trong lúc nói chuyện, hắn lặng lẽ sử dụng Vạn Độc Nguyên Châu để hóa giải phong bế nguyên lực của Phương Tuệ Anh!



Khoảnh khắc nguyên lực quay về cơ thể, Phương Tuệ Anh chỉ cảm thấy xúc động, ánh mắt cũng trở nên hung hãn hơn nhiều.



“Đánh hắn, có ta che chở cô, Phương lão gia tử sẽ không làm gì cô. Hơn nữa, trong lòng cô có quá nhiều căm hờn, dù sao cũng phải tìm một người để trút chứ? Cô không thể đánh ta, đánh hắn thì không sao”, Tiêu Mặc khẽ cười nói.



Thoạt đầu, Phương Tuệ Anh ngẩn người, nhưng nàng cũng thông minh, biết Tiêu Mặc có liên quan đến lợi ích của cả gia tộc nên chắc chắn gia gia sẽ không trách phạt thê tử của hắn vì chút chuyện nhỏ này!



Nhất thời, ngọn lửa giận trong lòng nàng bùng lên, nhanh chóng lan rộng!



Bốp!



Khi Phương Thần Lạc không hề đề phòng, Phương Tuệ Anh đã tức giận bước tới, nguyên lực ngưng tụ thành nắm đấm, vung thẳng vào mặt Phương Thần Lạc!



Phương Thần Lạc thấy nắm đấm của Phương Tuệ Anh lao tới thì sắc mặt chợt lạnh, đang định gào lên đánh trả, nhưng khoảng cách đã quá gần, không còn kịp nữa!



Quan trọng nhất là, Phương Thần Lạc chưa từng nghĩ tới việc Phương Tuệ Anh dám ra tay với mình!



Bốp!



Nắm đấm đầy bạo lực của Phương Tuệ Anh trực tiếp đánh Phương Thần Lạc văng ra xa mấy mét, kèm theo đó là tiếng hét đầy đau đớn.



Đánh xong, Phương Tuệ Anh cũng trở nên hoang mang, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.



Dù sao, trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi đối với lứa thiếu gia, tiểu thư trong tộc.



Bởi vì sau lưng nàng không có chỗ dựa.



Ở nhà họ Phương này, địa vị của nàng chỉ cao hơn người hầu kẻ hạ một chút mà thôi. Nếu không, nàng đã chẳng bị gia gia vứt bỏ không chút thương tiếc, trở thành con mồi để dụ dỗ Tiêu Mặc.



Phương Thần Lạc ôm lấy khóe miệng sưng đỏ, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt lộ sát khí, đầy dữ tợn, hét lớn: “Phương Tuệ Anh, con tiện nhân này dám đánh ta! Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”



Mặt Phương Tuệ Anh run lên, đang định nói chuyện thì Tiêu Mặc đã đứng bên cạnh nàng, nhìn Phương Thần Lạc với vẻ bí ẩn, cười nói: “Ngươi dám chạm vào một cọng tóc của nàng, ta sẽ không tu luyện nửa năm. Việc tu luyện của ta liên quan đến kế hoạch đột phá của lão gia tử. Tội này, e là cái loại lòng muông dạ thú như ngươi không thể gánh vác nổi đâu!”



Phương Thần Lạc tái mặt, Tiêu Mặc định bước vào con đường tu luyện? Hơn nữa còn liên quan đến lão gia tử?



Chuyện gì thế này? Dù hắn ta có nghi ngờ, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Dù sao thì ở nhà họ Phương này, không có ai dám làm chậm trễ việc của lão gia tử.



“Hừ, chúng ta đi!”, Phương Thần Lạc trừng mắt nhìn Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh suốt nửa ngày, cuối cùng chỉ dám nói ra một câu đó rồi mặt ủ mày chau chạy lấy người.



Tiêu Mặc lắc đầu, chậc chậc cười nói: “Lòng muông dạ thú, lại còn hèn nhát như thế. Nam nhân nhà họ Phương vứt đi là được!”



Mặt Phương Tuệ Anh giật giật, hừ nói: “Ở nhà họ Phương, chẳng có ai là không sợ gia gia. Ngươi đừng tưởng là hắn sợ ngươi”.



Tiêu Mặc trợn trắng mắt, tay phải ôm lấy eo nàng, năm ngón tay nhéo mạnh, khiến Phương Tuệ Anh xấu hộ và giận dữ hét ầm lên: “Ngươi làm cái gì thế!”



Tiêu Mặc cười nói: “Làm gì hả? Cô nói ra những lời vô tình vô nghĩa như thế, chẳng lẽ ta không được dạy cho cô một bài học ư? Phương Tuệ Anh, ta vẫn giữ câu nói đó, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể bảo đảm từ này về sau chỉ mình ta được phép bắt nạt cô. Người khác dám bắt nạt cô, ta sẽ giúp cô trả lại cho kẻ đó gấp trăm lần!”



Đôi mắt Phương Tuệ Anh chợt run lên, hắn chịu nhiều tra tấn như vậy mà vẫn quan tâm đến việc nàng bị kẻ khác ức hiếp ư?



“Tiêu Mặc, ngươi đừng mơ dùng những lời đó để dụ dỗ ta. Ta sẽ không tin tưởng ngươi, mãi mãi không bao giờ thật lòng thật dạ với ngươi!”, Phương Tuệ Anh hoàn hồn lại, lạnh giọng nói.



Tiêu Mặc bĩu môi, nói: “Ai thèm chân tình của cô? Ta chỉ vì thể diện của nam nhân mà thôi. Sau này cô phải thành thật nói cho ta biết chuyện về Tần Hằng đó, nếu không, ta cho cô nửa tháng không thể xuống giường nổi”.



“Ngươi!”, mặt Phương Tuệ Anh đầy vẻ ngượng ngùng.



Tất nhiên Tiêu Mặc không thật lòng muốn bảo vệ Phương Tuệ Anh, hắn chỉ muốn nữ nhân đó cam tâm tình nguyện làm việc cho mình mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK