• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôm theo kinh sợ thì đừng nói lời độc ác! Có bản lĩnh thì ngươi cứ đánh ta luôn đi”.



Nếu như Phương Thần Cương dám ra tay, Tiêu Mặc không ngại cho hắn chút độc.



Hơn nữa, lúc Phương Thần Cương lộ ra Nguyên Hồn, Vạn Độc nguyên châu trong đan điền lại truyền đến một ý niệm chiếm đoạt mãnh liệt! Đây cũng là nguyên nhân hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên Hồn rắn đen.



Vạn Độc nguyên châu còn muốn nuốt loại Nguyên Hồn mang độc này!



Rắn độc đen chính là một loại rắn độc, độc tính xem như không tệ. Ngươi thức tỉnh loại Nguyên Hồn này, nguyên lực cũng sẽ ẩn chứa độc tính của rắn độc đen.



Bỗng nhiên Tiêu Mặc cũng hiểu ra một chuyện khác.



Kỷ Ngu Quân trúng độc, chưa chắc là trúng độc Thực Cốt Trùng bản thể, cũng có khả năng là một người nào đó đã thức tỉnh Nguyên Hồn Thực Cốt Trùng, đánh lực độc nguyên vào trong cơ thể Kỷ Ngu Quân! Như vậy có thể khiến bà ta trúng độc.



“Thế giới này cũng thú vị đấy. Điều quan trọng nhất là hình như dễ tìm độc nguyên hơn!”, trong lòng Tiêu Dịch cười tà ác, còn lúc này Phương Thần Cương sắc mặt phẫn nộ đi ra ngoài.



Lời độc ác hắn ta để lại không phải chỉ là nói bừa.



Người ở cả thành Vân Châu không ai không biết bản tính Phương Thần Cương bụng dạ hẹp hòi!



Nếu như Tiêu Mặc biết, hắn sẽ cười một tiếng, bởi vì hắn không chỉ bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn thích trả lại gấp mười lần!



Sau khi Phương Thần Cương đi, mặc dù Phương Tuệ Anh lo lắng cho Tiêu Mặc, nhưng chuyện gấp lúc này vẫn là xử lý chuyện của Phương Thần Lực.



Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vi: “Đại ca ta bây giờ ở đâu?”



Lâm Thanh Vi thở dài nói: “Vẫn đang ở trong phòng Xuân Yên”.



Phương Tuệ Anh cắn môi: “Dẫn bọn ta qua”.



Đại ca nhà mình có đức hạnh gì, trong lòng nàng rất rõ ràng. Mặc dù thái độ của nàng không đủ hiền hòa, nhưng không có ý trách móc Lâm Thanh Vi.



Lâm Thanh Vi gật đầu, dẫn hai người đi về phía phòng Xuân Yên.



Lúc đến bên ngoài phòng, Lâm Thanh Vi dừng chân, xoay người nói với Phương Tuệ Anh: “Thập tam tiểu thư, chuyện giữa Xuân Yên và Thần Lực thiếu gia, cô biết bao nhiêu?”



Phương Tuệ Anh trầm giọng nói: “Nếu không phải đại ca ta xảy ra chuyện, ta sẽ không hỏi hắn mấy chuyện xấu này đâu. Lần đầu tiên ta nghe thấy tên Xuân Yên này”.



Lâm Thanh Vi cười nhạt: “Xem ra thập tam tiểu thư cũng thấy nhục nhã khi ở trong lầu Thanh Phương này. Nhưng trong thế gian này, tâm người ngoài lầu thật sự sẽ trong sạch hơn sao?”



“Ta chỉ hy vọng hai vị đừng làm khó Xuân Yên, suy cho cùng nàng ta cũng đã an ủi Thần Lực thiếu gia suốt năm năm”.



Phương Tuệ Anh trầm giọng: “Chỉ cần cái chết của đại ca ta không liên quan đến nàng ta, ta cũng sẽ không làm khó”.



Nói xong, Phương Tuệ Anh đẩy cửa ra.



Bên trong phòng, một người phụ nữ mặc váy màu xanh lục đang nằm sấp bên mép giường khóc thút thít.



Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ta mới kinh hãi ngẩng đầu.



“Thanh Vi tỷ, bọn họ là người của nhà họ Phương sao?”, Xuân Yên nghẹn ngào hỏi.



Lâm Thanh Vi đang định trả lời thì Phương Tuệ Anh lạnh lùng nói: “Ta là muội muội của Phương Thần Lực, vì vậy tốt nhất cô nên nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao đại ca ta lại chết”.



Tiêu Mặc không có đặt câu hỏi, chỉ đi đến trước giường nhìn thi thể của Phương Thần Lực, trên khuôn mặt cứng ngắc của Phương Thần Lực còn lưu lại nụ cười quái dị đầy dữ tợn.



Hắn khịt khịt mũi quanh phòng, ngay sau đó lộ ra cười nhạt.



Xuân Yên kia nức nở nói: “Ta cũng không biết, sáng ta vừa tỉnh dậy thì phát hiện Thần Lực thiếu gia không còn thở nữa”.



Phương Tuệ Anh không hề hài lòng với giải thích này của Xuân Yên, nàng đang muốn tức giận thì Tiêu Mặc nhàn nhạt mở miệng: “Hắn ta chết vì cạn dương khí”.



“...”



Hắn vừa nói xong, người trong phòng đều ngây ra.



Xuân Yên kia mặt đỏ bừng, sau khi hoàn hồn liền vội vàng nói: “Không không thể nào, đêm qua ta và Thần Lực thiếu gia chỉ làm có một lần, sau đó bọn ta mệt quá ngủ mất”.



Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Không phải các ngươi mệt quá ngủ mất, mà trong phòng này bị người ta bỏ thuốc, khiến các ngươi rơi vào hôn mê, hơn nữa sau khi cô ngủ, có một người phụ nữ đi vào, hút hết khí nguyên dương của Phương Thần Lực, dẫn đến hắn chết vì cạn dương khí”.



Sắc mặt Xuân Yên trắng bệch, còn có chuyện này?



Lâm Thanh Vi và Phương Tuệ Anh đều không thể tin nổi nhìn về phía Tiêu Mặc, không hiểu hắn làm sao biết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK