• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thiên Kỵ thả nguyên hồn ra, hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy Tiêu Mặc, móng vuốt của Phi Dực Thiên Miêu từ xa cào về phía Tiêu Mặc.



Tiêu Mặc chỉ cảm thấy khí huyết trong người mình chuyển động, dường như có thứ gì đó bên trong đang bị kéo ra ngoài.



Ông!



Bỗng nhiên, theo sự dẫn dắt của Phương Thiên Kỵ, một quang ấn hình tròn màu đen lao ra từ trong cơ thể Tiêu Mặc, xuất hiện cách đỉnh đầu hắn một mét.



Quang ấn màu đen đó chỉ lớn chừng quả trứng chim bồ câu, không rõ là gì.



Phương Thiên Kỵ nhìn thấy nguyên hồn của Tiêu Mặc thì cũng hết sức kinh ngạc.



“Đây là nguyên hồn gì thế? Là người nhà họ Tiêu, dù ngươi không thể thức tỉnh nguyên hồn hổ thì cũng không thể là loại nguyên hồn rác rưởi như thế chứ!”, Phương Thiên Kỵ cau mày nói.



Trong mắt ông ta, quang ấn màu đen chẳng biết là gì đó chính là một loại nguyên hồn vô dụng.



Nguyên hồn càng tệ thì tốc độ tu luyện càng lâu.



Bình thường, muốn biết nguyên hồn mạnh hay yếu thì có thể căn cứ vào hình thái lớn nhỏ ban đầu, tuy nhiên đó không phải là tuyệt đối.



Nguyên hồn nhỏ chưa chắc đã yếu, nhưng nguyên hồn to lớn thì sức mạnh cũng không thua gì ai.



Tiêu Mặc cũng ngơ ngác.



Hắn không ngờ bản thân mình lại thức tỉnh được loại nguyên hồn này!



Phương Thiên Kỵ không nhận ra được, Tiêu Mặc lại biết rõ quang ấn màu đen đó là gì!



Thiên địa sơ khai là màu đen, hình dạng như hỗn độn, tên là Nhất Nguyên!



Quang ấn màu đen đó chính là hình dạng ban đầu của nguyên hồn Trận Đạo, Nhất Nguyên Trận Ấn!



Cơ thể này lại thức tỉnh được loại nguyên hồn quý hiếm như thế, khiến Tiêu Mặc có chút vui vẻ.



Nên biết rằng, một trong tám Thần Tôn vây bắt hắn có một Thần Tôn Thiên Trận!



Nếu Thần Tôn Thiên Trận đó không dùng Lồng Giam Thiên Địa để giam giữ hắn, khiến hắn mất rất nhiều sức để thoát ra, thì hắn chưa chắc đã thất bại trong tay tám Thần Tôn!



Nay bản thân hắn đã thức tỉnh nguyên hồn Trận Đạo, khóe miệng Tiêu Mặc bỗng cong lên một nụ cười ẩn ý.



Nếu như hắn có thể tu luyện nguyên hồn trận này tới cực hạn, sau này có đối mặt với tám Thần Tôn ngày đó, hắn chưa chắc đã bị động như thế!



Trong lòng thì vui vẻ, nhưng Tiêu Mặc không hề lộ ra ngoài, chỉ tỏ vẻ chẳng quan tâm, cười nói: “Không sao, dù sao ta cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới Huyền Nguyên thôi mà. Ta biết rất rõ, thật ra ta chỉ là con rối gỗ trong nhà họ Phương mà thôi, nếu như thiên phú quá mạnh, chắc sẽ chết nhanh hơn một chút”.



Sắc mặt Phương Thiên Kỵ tối sầm, trong lòng thầm mắng, ngươi thì không thèm để ý, nhưng mà lão phu để ý! Bồi dưỡng một nguyên hồn vô dụng như ngươi, lão phu phải tốn bao nhiêu tài nguyên cơ chứ!



Quan trọng nhất là, nó còn có thể ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của Tiêu Mặc!



“Hừ, Tiêu Vân Đình mà biết con mình thức tỉnh thứ nguyên hồn rác rưởi như thế, chắc chưa chết cũng bị chọc tức chết!”, sắc mặt Phương Thiên Kỵ không hề đẹp đẽ, hừ lạnh một tiếng, thu lại khí thế xung quanh, đặt một viên Nguyên Giới lên bàn đá: “Cầm lấy, lập tức cút ngay cho ta!”



Phương Thiên Kỵ cảm thấy mình không được khỏe cho lắm.



Tiêu Mặc cười cười, cầm Nguyên Giới xoay người rời đi.



Hắn vừa ra khỏi sân viện thì phong tỏa nguyên lực lập tức được hóa giải.



Phương Tuệ Anh đứng bên ngoài chờ lại ném cho Tiêu Mặc một ánh mắt oán hận, cắn chặt răng, khom người nói với sân viện: “Gia gia, Tuệ Anh có việc muốn báo!”



“Có chuyện gì thì cứ chờ tu vi của Tiêu Mặc bước lên Huyền Nguyên rồi hẵng nói! Tuệ Anh, cháu phải đốc thúc hắn tu luyện, đừng để lỡ việc lớn của gia tộc!”, giọng nói lạnh lẽo của Phương Thiên Kỵ vang lên, không hề có ý định gặp mặt Phương Tuệ Anh.



Sắc mặt Phương Tuệ Anh tái nhợt, trong lòng khó chịu đến lạ, răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, giọt máu tươi nhanh chóng trào ra.



Tiêu Mặc cười ngả ngớn nói: “Nương tử, nàng đã nghe thấy lời lão gia tử nói chưa?”



Phương Tuệ Anh nhìn Tiêu Mặc với ánh mắt oán độc, tức tối nói: “Tiêu Mặc, ngươi đừng đắc ý quá sớm!”



“Ha ha ha! Lúc nên hả hê thì phải hả hê thôi, chớ để chén vàng trống dưới trăng! Nương tử, chúng ta trở về phòng thôi!”, Tiêu Mặc cười, kéo Phương Tuệ Anh đi.



Phương Tuệ Anh không cam tâm thì cũng chẳng làm được gì. Tâm trạng nàng đầy u ám, ánh mắt đầy ai oán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK