Tiêu Mặc cười nói: “Yo, biết quan tâm đến phu quân rồi à? Nhưng điều ta quan tâm hơn chính là chuyện giữa cô và Tần Hằng kia”.
Ánh mắt Phương Tuệ Anh hơi âm u, nàng nói: “Ta đã nương nhờ người, ta và Tần Hằng không còn khả năng nữa, ngươi còn để ý làm gì”.
Sắc mặt Tiêu Mặc trầm xuống, hừm một tiếng nói: “Trái tim cô dường như vẫn còn ở trên người hắn, ta cảm thấy không thoải mái”.
Phương Tuệ Anh buồn bã cười một tiếng rồi nói: “Xem như quá khứ ta có tồn tại chút suy nghĩ với Tần Hằng, nhưng ta bây giờ đương nhiên hắn thấy cũng gai mắt. Vậy nên, Tiêu Mặc, ngươi cứ yên tâm, từ nay về sau ta chỉ thuộc về ngươi”.
Tiêu Mặc không hài lòng lắm với câu trả lời của Phương Tuệ Anh, nhưng cũng biết muốn chinh phục thể xác và tinh thần của Phương Tuệ Anh không phải chuyện nhất thời.
Tối hôm trước, Phương Tuệ Anh vẫn giữ cơ thể trong sạch, mặc dù Tiêu Mặc không phải người rất để ý cái này, cũng không quan tâm Phương Tuệ Anh có thể hoàn toàn quy phục hắn hay không, nhưng trên đỉnh đầu đội một đám mây xanh, cho dù chỉ là mặt tinh thần, cuối cùng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi.
“Tìm một cơ hội hạ độc chết Tần Hằng kia, cắt đứt triệt để tâm tư của người phụ nữ này”, trong lòng Tiêu Mặc thầm nói tà ác.
Hắn không phải người lương thiện.
Từ xưa đến nay, cường giả phần nhiều là điên cuồng xấu tính, xua đuổi thiên hạ!
Tiêu Mặc lúc này cũng không có cảm giác thuộc về với đại lục Hồn Nguyên, đều ôm tâm tư lợi dụng đối với người bên cạnh.
Trong lòng hắn chỉ có một niềm tin, trở lại đỉnh phong!
Tiêu Mặc không nhắc chuyện Tần Hằng nữa, quay lại cười nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy anh vợ?”
Sắc mặt Phương Tuệ Anh trầm xuống, hừ một tiếng nói: “Ta đã hỏi qua tỳ nữ thiếp thân của hắn rồi, chiều hôm qua hắn ra ngoài vẫn chưa về, chắc lại say rượu ở lầu Thanh Phương”.
Tiêu Mặc lắc đầu, nhà Phương Tuệ Anh bị bắt nạt như vậy, không phải là không có nguyên nhân. Một người không có tiền đồ làm sao được gia tộc coi trọng chứ? Có thể nuôi bọn họ ăn uống nhàn rỗi đã là không tệ rồi.
Lúc này, giọng nói kinh hoàng của Hồng Điệp truyền tới từ ngoài phòng: “Tiểu thư, cô gia, xảy ra chuyện rồi! Thiếu gia đã đã chết ở lầu Thanh Phương!”
“Cái gì!”, Phương Tuệ Anh biến sắc, chấn động hô lên.
Mặc dù Phương Thần Lực không có tiền đồ gì, nhưng đây là nam đinh duy nhất trong nhất mạch này của cha nàng! Hơn nữa cũng là đại ca ruột của nàng!
“Sao sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!”, Phương Tuệ Anh chỉ cảm thấy choáng váng, người mềm oặt đứng không vững, Tiêu Mặc đỡ nàng nên mới không bị ngã.
Lúc này chân mày Tiêu Mặc nhíu càng sâu hơn.
Mẹ vợ trúng độc, nếu không phải nhờ hắn cũng sẽ chết oan uổng, còn anh vợ lại trực tiếp chết ở thanh lâu!
Có lẽ không phải trùng hợp!
“Ép đến mức như vậy sao? Nhà Phương Tuệ Anh này rốt cuộc chọc phải tai họa gì, đắc tội với ai?”, trong lòng Tiêu Mặc thầm nói một tiếng, ngoài mặt nặng nề nói: “Chúng ta qua xem trước đi!”
Phương Tuệ Anh bất lực gật đầu.
Hai người đi ra khỏi phòng, sắc mặt Phương Tuệ Anh tái nhợt hỏi Hồng Điệp: “Chuyện này đã nói cho mẹ ta chưa?”
Hồng Điệp vội vàng lắc đầu: “Vẫn chưa, bây giờ phu nhân người còn yếu, nô tỳ sợ bà ấy không chịu nổi đả kích, nên không dám đi nói”.
Phương Tuệ Anh nhẹ hít một hơi, ừ một tiếng nói: “Hồng Điệp, chuyện này ngươi cố gắng che giấu giúp ta trước, ở lại chăm sóc mẹ ta, chuyện bên ngoài để ta xử lý”.
“Phu quân, chúng ta đi thôi”.
Phương Tuệ Anh nhìn Tiêu Mặc, lúc này người nàng có thể dựa vào chỉ có Tiêu Mặc.
Người nhà họ Phương hơn phân nửa chỉ biết hận Phương Thần Lực, nếu chết ở nơi như lầu Thanh Phương sẽ khiến cả nhà họ Phương cũng mất mặt theo.
Quả nhiên hai người còn chưa ra khỏi nhà họ Phương, đại lão gia Phương Như Khí sắc mặt nặng nề chặn ở cửa phủ.