Bên trong ngục tối ẩm ướt, một đôi mắt ánh lên màu tím khẽ mở ra trong màn đen u ám.
Một bóng người đang ẩn trong bóng tối, nằm tựa nửa người vào tường, đôi mắt sâu thẳm màu tím lặng lẽ quan sát xung quanh, sau đó lại nhìn bộ quần áo rách nát, tả tơi trên người mình. Đôi môi đã trở nên trắng bệch khẽ nhếch lên tạo thành độ cong.
“Ngươi ở đây nhận hết đủ mọi tra tấn, bản tôn cắn nuốt tàn hồn của ngươi, xem như giúp ngươi giải thoát. Từ nay về sau, bản tôn chính là Tiêu Mặc”, hắn nở nụ cười, chống hai tay xuống, ngồi dậy từ trạng thái nằm nửa người.
“Đại lục Nguyên Hồn, không ngờ thần hồn của ta lại đến một thế giới bậc thấp như thế trong vạn giới. Ha, thế cũng tốt, tám lão già kia sẽ không bao giờ ngờ được rằng ta vẫn còn sống”, sau khi có được ký ức của cơ thể mới, hắn lại nhớ tới những chuyện cũ, Tiêu Mặc cười lạnh, lộ ra thứ sát khí lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Hắn vốn là Thần Tôn thứ chín của thế giới Cửu Thiên, một thân độc công có thể tung hoành cả vạn giới, có thể ăn mòn cả một vùng trời chỉ trong nháy mắt.
Có điều, thiên phú và độc công của hắn quá đáng sợ nên phải chịu sự đuổi giết của tám vị Thần Tôn khác, cuối cùng không đấu lại, đành phải dung hòa lực Thiên Địa Độc Nguyên, mong có thể đột phá, chém giết tám vị Thần Tôn kia.
Nhưng bấy giờ cơ thể hắn quá yếu ớt, không thể chịu được sức mạnh khủng bố của Thiên Địa Độc Nguyên nên đã nhanh chóng tiêu biến.
Hắn cứ tưởng rằng mình sẽ chết, không ngờ tàn hồn lại bất ngờ xuất hiện trong cơ thể này.
Để có thể sống sót, hắn không hề do dự cắn nuốt lấy linh hồn nhỏ bé của cơ thể này, chiếm xác sống lại!
Bấy giờ, bên ngoài nhà giam có tiếng mở cửa lạch cạch.
Hai tiếng bước chân nhẹ nhàng men theo con đường đá đến gần nơi này.
Tiêu Mặc híp mắt, đứng dậy.
Đó chính là hai nữ tử tuổi tầm hai mươi, một người là Phương Tuệ Anh, thê tử mà cơ thể này vừa thành hôn mười ngày trước, người khác là tỳ nữ của Phương Tuệ Anh, tên Hồng Điệp.
Phương Tuệ Anh mặc chiếc váy nghê thường màu trắng, gương mặt xinh xắn nhưng chân mày khẽ nhíu lại, trông như đang có chuyện gì lo lắng lắm.
Khi nhìn thấy Tiêu Mặc thì Phương Tuệ Anh thấp giọng hỏi: “Tiêu Mặc, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tiêu Mặc nhếch môi, cười mỉa nói: “Suy nghĩ kỹ rồi”.
Ánh mắt Phương Tuệ Anh chợt sáng lên: “Được, chỉ cần ngươi nói cho ta biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu, ta sẽ thực hiện toàn bộ những lời hứa trước đó”.
Tiêu Mặc lắc đầu, nói: “Phương Tuệ Anh, cô đừng hòng lừa ta. Nếu ta nói ra, sao nhà họ Phương có thể giữ lại cái mạng này được?”
Phương Tuệ Anh nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Thế ngươi nói mình đã suy nghĩ kỹ là ý gì?”
Ánh mắt Tiêu Mặc trở nên ngả ngớn liếc nhìn cơ thể Phương Tuệ Anh, cười xấu xa nói: “Chuyện đến nước này, ta cũng biết rõ mình không có hy vọng sống sót. Ta có thể nói cho cô biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu, nhưng ta có một điều kiện”.
Phương Tuệ Anh khẽ nhướng mày, nói: “Nói đi”.
“Ta muốn cô ở đây với ta một đêm. Sáng mai, ta sẽ cho cô biết những gì cô muốn biết, sau đó cô hãy cho ta một cái chết thoải mái, rồi dẫn người nhà họ Phương đi tìm tổ mộ nhà họ Tiêu", Tiêu Mặc ngả ngớn nói.
Mặt Phương Tuệ Anh bỗng chốc tái xanh, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận, cười lạnh nói: “Chết đến nơi rồi vẫn còn ảo tưởng về những thứ hão huyền. Tiêu Mặc, ta thấy ngươi bị tra tấn thế này là chưa đủ!”
“Ha ha ha!”, Tiêu Mặc điên cuồng cười vài tiếng, sau đó sắc mặt tối đi, lạnh giọng nói: “Ta vốn là một thợ săn trên núi hoang không người biết đến, chỉ vì hư tình giả ý của cô mà bị lừa đến thành Vân Châu này. Trong đêm đại hôn đó, cô lại đẩy ta vào ngục giam, bắt ta nhận đủ mọi tra tấn. Cô vô tình vô nghĩa trước, lại bắt ta phải nói cho cô biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu, người mơ mộng hão huyền chính là cô mới đúng!”
“Nếu như cô thật sự muốn biết, thì phải ở đây với ta một đêm, làm tròn nghĩa vụ của thê tử, thế thì ta có chết cũng không uổng phí cái mạng này”.
“Còn nhà họ Phương các cô, cũng sẽ có được những thứ trong tổ mộ nhà họ Tiêu. Khi đó, nhà họ Phương có thể bay lên thành gia tộc mạnh nhất của thành Vân Châu!”
“Ta đã nói hết lời, đồng ý hay không là ở cô. Nếu Tiêu Mặc ta sợ tra tấn, sợ cái chết thì đã không cố gắng chịu đựng đến ngày hôm nay rồi”.
Phương Tuệ Anh nghe thế thì chân mày lại càng nhíu chặt.
Mười ngày nay, ngày nào Tiêu Mặc cũng phải chịu sự tra tấn như không phải là một con người, nhưng hắn vẫn cứng miệng không nói.