Những hộ vệ này mặc dù xem thường Tiêu Mặc, nhưng không ai dám làm hắn bị thương.
Thân phận lớn hơn một cấp có thể đè chết người! Trừ phi bọn họ có gan phản bội nhà họ Phương.
“Nương tử, chúng ta đi vào”, Tiêu Mặc cắm đoản kiếm vào vỏ kiếm bên hông Phương Tuệ Anh, cười nhạt nói.
Phương Tuệ Anh cổ trắng như tuyết, khẽ nuốt xuống một hơi, run rẩy nói: “Được, vào thôi”.
Nàng cũng không ngờ Tiêu Mặc lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Tiêu Mặc như này, trước đó nàng thật sự không phát hiện ra chút nào.
Hai người đi về phía lầu Thanh Phương, bốn tên hộ vệ lại không dám ngăn cản, chỉ là trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ oán độc.
“Một thằng đàn ông ăn bám còn tưởng rằng mình giỏi?”
“Đúng vậy, nếu gả cho tiểu thư khác thì cũng thôi đi, thập tam tiểu thư cũng có thể tính là tiểu thư?”
“Hừ, mối thù một kiếm này lão tử phải tìm cơ hội báo!”, Dương Sơn giận dữ cắn răng nói.
Hắn ta là cao thủ cảnh giới Huyền Nguyên, trong đám hộ vệ cũng xem như lợi hại, hôm nay bị một kiếm của Tiêu Mặc đâm bị thương, mặt mũi đều mất hết.
Đáng tiếc là hắn ta không còn cơ hội báo thù nữa.
Nếu Tiêu Mặc ra tay, làm sao có thể để lại hậu họa cho mình?
Một kiếm kia đâm tới, trên thân kiếm đã kèm theo sức mạnh vạn độc. Chỉ có điều tạm thời hắn không để độc tính bộc phát ra mà thôi.
Lầu Thanh Phương vì chuyện của Phương Thần Lực nên hôm nay đã ngừng kinh doanh.
Lúc này, bàn tròn trong đại sảnh bày đầy món ngon rượu ngon, một thanh niên mặc áo xanh, sắc mặt hờ hững gắp thức ăn, miệng nhỏ đang nhai.
Đối diện hắn ta là một cô gái trang điểm xinh đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Trong mắt cô gái lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm người thanh niên một khắc cũng không rời.
“Lâm cô nương, cô có biết từ chối bồi thường cho nhà họ Phương bọn ta sẽ có hậu quả gì không?”, mí mắt Phương Thần Cương khẽ nâng lên, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi Lâm Thanh Vi.
Lâm Thanh Vi cười nói: “Coi lời Phương đại thiếu gia nói kìa, không phải là bọn ta từ chối bồi thường, chỉ là bồi thường ngài đề xuất bọn ta không thể nào chấp nhận nổi”.
“Thần Lực thiếu gia xảy ra chuyện ở lầu Thanh Phương bọn ta cũng rất đau lòng. Nhưng Phương đại thiếu gia muốn bọn ta bồi thương ba trăm nguyên thạch không nói, còn muốn bọn ta dâng lên hai mươi khối nguyên thạch, duy trì cấp dưỡng cho mẹ và muội muội Thần Lực thiếu gia, yêu cầu như thế quả thật là hà khắc”.
“Hà khắc?”, Phương Thần Cương cười lạnh nói: “Đang yên đang lành đệ đệ Thần Lực của ta chết ở lầu Thanh Phương các cô, cô còn dám nói này nhà họ Phương ta hà khắc? Hôm nay nếu cô không bồi thường theo như ta nói, ta liền lấy mạng cô, chôn cùng đệ đệ Thần Lực của ta!”
Tròng mắt Lâm Thanh Vi hơi lạnh, nhưng không có vẻ sợ hãi.
Nàng ta hừ một tiếng: “Trong thành Vân Châu này cũng không phải chuyện gì cũng có thể để mặc người nhà họ Phương làm càn!”
Phương Thần Cương khinh thường nói: “Lâm Thanh Vi, ta biết quan hệ giữa cô và người nhà họ Bối không tệ. Nhưng hôm nay nhà họ Bối không cứu nổi cô rồi. Ta khuyên cô tốt nhất nên thức thời chút”.
Lâm Thanh Vi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu Phương đại thiếu gia cố ý đùa giỡn cái mạng hèn của Thanh Vi, vậy tới lấy đi”.
“Cô cho rằng ta không dám?”, Phương Thần Cương đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn ta vốn tưởng rằng lần này ra tay phải mười phần chắc chín. Ai ngờ thái độ của Lâm Thanh Vi lại cứng rắn hơn hắn ta ba phần.
Lúc này, Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh đi song song bước vào.
Phương Tuệ Anh mặt đầy sương lạnh.
Cuối cùng nàng đã biết nguyên nhân Phương Như Khí không cho nàng tới.
Bọn họ lợi dụng cái chết của đại ca mình để mưu cầu lợi ích!
Điều quan trọng nhất chính là những nguyên thạch này cho dù có, chắc cũng không chia đến đầu nàng và mẹ nàng.
Lúc Phương Thần Cương nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta cau mày quay đầu.
Thấy Phương Tuệ Anh và Tiêu Mặc, sắc mặt hắn ta u ám: “Ai cho các ngươi tiến vào?”
Tiêu Mặc khinh thường nói: “Sao hả, lầu Thanh Phương cũng là chỗ của nhà họ Phương sao? Phương đại thiếu gia lại muốn hoành hành gì trên địa bàn của người khác vậy!”
Phương Thần Cương thu hồi ánh mắt, khóe mắt vọt lên vẻ tàn nhẫn: “Tiêu Mặc, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?”
Tiêu Mặc trợn mắt, lắc đầu cười nói: “Ta phát hiện cha con các ngươi thật sự cùng có một đức tính, đó là tự cho mình là đúng. Ta có thể nghênh ngang đi ra từ trong địa lao nhà họ Phương, lại có thể đi qua trước mặt cha ngươi đến đây, ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì?”