• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thần Cương khẽ nhíu mày, trong lòng cũng tò mò, hắn ta hỏi: “Vậy ngược lại ta muốn biết, ngươi dựa vào cái gì”.



Tiêu Mặc cười ha ha nói: “Đương nhiên dựa vào Phương lão gia tử rồi. Trong nhà họ Phương, ai có thể có địa vị cao hơn lão gia tử? Sau này nếu còn kêu la om sòm với ta, quay về hỏi lão gia tử có đồng ý hay không!”



“Ông nội? Sao có thể. Ông nội ta sao lại bảo vệ ngươi!”, Phương Thần Cương không tin nói.



Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Không tin thì tự ngươi đi hỏi đo. Lão gia tử nói rồi, chuyện trong nay do ta giải quyết. Ngươi có thể cút về rồi”.



Phương Thần Cương liền biến sắc, phẫn nộ nói: “Không thể nào! Nếu không phải gia tộc có chuyện lớn, ông nội sẽ không nhúng tay vào, có lẽ ông nội cũng không biết đến cái chết Thần Lực, sao có thể bảo các ngươi đến xử lý”.



“Ngươi đúng là ngu xuẩn!”, Tiêu Mặc cười cợt: “Bọn ta có thể biết, tại sao ông nội không biết? Ngươi đang hoài nghi tai mắt của lão gia tử sao?”



Lòng Phương Tuệ Anh lo lắng đến phát run.



Tiêu Mặc này đang truyền mệnh lệnh giả, tiết tấu hắn càng chơi càng điên.



Ngộ nhỡ Phương Thần Cương đi tìm ông nội, không phải sẽ lộ tẩy sao?



Nhưng điều khiến Phương Tuệ Anh không ngờ đến là Phương Thần Cương cũng bị hù dọa, sắc mặt u ám, cắn răng nói: “Được, vậy ta xem ngươi xử lý chuyện này thế nào”.



“Không, ngươi không có tư cách ở lại”, Tiêu Mặc khó chịu nói.



Người chết là anh vợ hắn, có lợi ích đương nhiên là hắn phải mò tới, đến nước canh hắn cũng sẽ không chia cho nhà họ Phương một nửa.



“Ngươi!”, Phương Thần Cương chưa từng bị nhục nhã như vậy, lúc này hắn ta giận dữ chỉ Tiêu Mặc, Nguyên Hồn sau lưng hung mãnh hiện lên!



Giữa lúc khí đen hiện lên, một con rắn đen dài hai mét, con ngươi tam giác lạnh lẽo hiện lên đỉnh đầu Phương Thần Cương, dữ tợn khè lưỡi về phía Tiêu Mặc.



Tiêu Mặc ngạc nhiên nhìn con rắn đen kia.



Phương Thần Cương cho rằng hắn đã bị dọa sợ, không khỏi cười lạnh nói: “Tiêu Mặc, cho dù ngươi lừa gạt được ông nội, nhưng cũng sẽ không thay đổi được bản chất của một phế vật đâu!”



Tiêu Mặc đảo mắt trắng dã: “Ta chỉ đang tò mò, tại sao ngươi không phải Nguyên Hồn loại mèo, chẳng lẽ ngươi không phải là con ruột của cha ngươi?”



Phương Thần Cương sắc mặt tối sầm, hừ một tiếng nói: “Quả nhiên là một phế vật, ngay cả Nguyên Hồn chưa chắc sẽ kế thừa hoàn toàn từ đời cha mà ngươi cũng không biết. Nguyên Hồn của ta chính là rắn độc đen, thuộc về Nguyên Hồn tứ phẩm! Có thể thiến thắng được bất kỳ con em nào cùng thế hệ trong nhà họ Phương!”



“Ồ, vậy thì sao, ngươi dám đánh ta?”, Tiêu Mặc khinh thường nói.



Da mặt Phương Thần Cương co rút, đánh hay không? Nếu không đánh thì mặt mũi của mình phải làm sao?



Nếu đánh rồi ngộ nhỡ tiểu tử này thật sự được ông nội coi trọng, quay về không chỉ mất mặt, e rằng mặt cũng bị đánh mấy cái bạt tai!



“Nếu không dám thì mau thu hồi. Lão gia tử đang chờ ngươi quay về bẩm báo kết quả xử lý đấy!”, Tiêu Mặc không kiên nhẫn nói.



Phương Thần Cương tức giận đến mức răng lợi run rẩy, nhưng Tiêu Mặc nói lời này, hắn ta lại càng nghẹn không dám ra tay.



Hắn ta thở nặng nề mấy hơi, u ám thu hồi Nguyên Hồn, đi đến trước mặt Tiêu Mặc, trầm giọng nói: “Tiêu Mặc, ngươi xong rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK