• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Mặc lười giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Mặc dù người không phải do lầu Thanh Phương các cô giết, nhưng anh vợ ta quả thật là bị người ta mưu hại rồi chết ở đây. Lâm cô nương, cô nói sao đây?”



Lâm Thanh Vi trầm ngâm một hồi, trầm giọng nói: “Lầu Thanh Phương bọn ta chỉ có thể lấy ra một trăm nguyên thạch, xem như là bồi thường. Nhiều hơn bọn ta cũng không có cách nào chịu được”.



“Được, vậy thì một trăm nguyên thạch”, Tiêu Mặc cười tà ác, đáp lại một tiếng.



Cái chết của Phương Thần Lực, nội tâm hắn không buồn không đau, bồi thường bao nhiêu nguyên thạch, đối với hắn mà nói đều vô ích.



Lâm Thanh Vi sửng sốt, không hiểu cô gia mới nhà họ Phương này tại sao còn có thể cười được.



Phương Tuệ Anh không có ý kiến gì với vấn đề bồi thường, dù sao một trăm nguyên thạch cũng không ít. Nàng chỉ im lặng đi đến bên cạnh thi thể Phương Thần Lực, vén chăn lên, che mặt mũi hắn ta.



“Ta biết trong lòng huynh không cam lòng, có khổ sở, nhưng huynh là một người đàn ông, làm sao có thể đến một nơi sa đọa để tìm kiếm an ủi chứ, mẹ huynh, còn có muội muội này của huynh sau này phải làm thế nào?”



Bình thường Phương Tuệ Anh rất chán ghét đại ca này, nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn rơi lệ.



Người chết rồi, tất cả oán hận cũng theo đó tiêu tán.



Lâm Thanh Vi vung tay phải lên, trong một tiếng ding dang, một trăm khối nguyên thạch chất đống trên bàn gỗ.



Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh đều ngây ra, không ngờ Lâm Thanh Vi cũng là người tu luyện Nguyên Hồn.



Hơn nữa, trong nháy mắt, Tiêu Mặc giống như cảm nhận được gì, khóe miệng khẽ nhếch.



Nhưng lúc này có Tuệ Anh ở đây, hắn không phát ra động tĩnh, chỉ có thể nói: “Tuệ Anh, cô thu lại những nguyên thạch này đi”.



Phương Tuệ Anh lắc đầu nói: “Những nguyên thạch này nếu ta thu lại, e rằng quay về sẽ nạp vào gia tộc, hay là ngươi thu đi”.



Phương Tuệ Anh cũng biết, có lẽ người của nhà họ Phương bây giờ không dám tùy tiện gây khó dễ với Tiêu Mặc, nhưng thái độ sẽ không có thay đổi quá lớn với nàng. Chỉ cần lấy mẹ nàng ra uy hiếp, nhất định nàng sẽ thỏa hiệp.



Tiêu Mặc gật đầu, lúc này thu hồi toàn bộ nguyên thạch.



“Chúng ta đưa anh vợ rời khỏi nơi này trước đã, tìm một chỗ cố gắng an táng cho hắn”, Tiêu Mặc nói.



Ánh mắt Phương Tuệ Anh buồn bã, ca ca của mình suy cho cùng vẫn không vào nổi nơi tưởng niệm nhà họ Phương? Nàng vốn định cầu xin Tiêu Mặc hỗ trợ, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nhịn xuống.



Tiêu Mặc vì nàng đã chọc giận không ít người nhà họ Phương, nàng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn nữa.



Vô tình Phương Tuệ Anh đã bắt đầu suy nghĩ cho Tiêu Mặc.



“Sau này, nếu cô có cơ hội trở nên mạnh mẽ, được lão gia tử coi trọng, dời hài cốt của anh vợ về nơi tưởng niệm nhà họ Phương cũng không phải chuyện khó”, Tiêu Mặc nhìn ra tâm tư của Phương Tuệ Anh, hắn cười khẽ an ủi.



Ánh mắt Phương Tuệ Anh sáng lên, cảm kích nhìn Tiêu Mặc. Mặc dù cơ hội trở nên mạnh mẽ rất mong manh, nhưng ít ra là có một chút hy vọng!



Người còn sống, điều sợ hãi nhất là ngay cả lòng hy vọng cũng không có.



Tiêu Mặc dùng chăn bọc thi thể Phương Thần Lực lại, sau đó vác lên rời khỏi lầu Thanh Phương.



Nhưng Lâm Thanh Vi không ngờ, một canh giờ sau, Tiêu Mặc lại xuất hiện trước mặt nàng ta.



“Lâm cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Tiêu Mặc cười tà ác.



Lâm Thanh Vi cười nhạt: “Không biết Tiêu cô gia đi rồi lại quay lại là có ý gì?”



“Cô nói xem?”, Tiêu Mặc cười tà ác, đi một bước đến bên cạnh Lâm Thanh Vi, khóe môi khẽ nhếch, gần như dán vào bên tai nàng ta, hắn khẽ nói: “Nói đi, kẻ giết chết Phương Thần Lực đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang