• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ra khỏi cửa phủ, chạy nhanh đến lầu Thanh Phương.



“Tiêu Mặc, ngươi đắc tội đại bá như vậy không sợ sao?”, trên đường, Phương Tuệ Anh không nhịn được hỏi.



Tiêu Mặc cười nhạt: “Sợ ông ta làm gì, người nhà họ Phương dù bây giờ có hận ta nhưng cũng sẽ không giết ta. Hơn nữa, nếu ta khom lưng khụy gối, sống như chó trong mắt bọn họ, cô cho rằng bọn họ sẽ để ta sống tốt?”



Phương Tuệ Anh hiểu ra, điều này cũng đúng. Bất luận Tiêu Mặc như thế nào, người của nhà họ Phương sẽ không chân chính thừa nhận hắn, chẳng bằng cứ vui vẻ sống sung sướng.



“Xin lỗi, là ta hại ngươi, nếu như không phải ban đầu ta đến gần ngươi, dụ dỗ lừa ngươi vào nhà họ Phương”.



Thấy Phương Tuệ Anh muốn nói xin lỗi, Tiêu Mặc xua tay cắt lời nói: “Chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Hơn nữa, cho dù không phải cô, nhà họ Phương cũng sẽ phái người khác đi lừa ta, nói không chừng đổi người khác lại không xinh đẹp như cô đâu”.



Sắc mặt Phương Tuệ Anh ngượng ngùng, quở trách: “Ta thành khẩn xin lỗi ngươi như vậy, ngươi không thể đứng đắn hơn một chút sao?”



“Người đàn ông đứng đắn trước mặt phụ nữ đều là giả đứng đắn”, Tiêu Mặc khinh thường cười một tiếng.



Phương Tuệ Anh cười khổ, trong lòng có chút không đồng ý.



Hai người đến bên ngoài lầu Thanh Phương, bốn hộ vệ nhà họ Phương đang canh giữ bên ngoài.



Phương Thần Cương thì ở bên trong thương lượng với tú bà.



Thiếu gia nhà họ Phương chết ở lầu Thanh Phương, Phương Thần Cương làm sao có thể bỏ qua cơ hội lừa lọc chứ? Cho dù người chết chỉ là một phế vật, nhưng cũng có thể lợi dụng phế vật một chút!



Mắt thấy Phương Tuệ Anh và Tiêu Mặc đi tới, bốn hộ vệ lập tức tiến lên chặn hai người.



“Thập tam tiểu thư, xin hãy dừng bước”, hộ vệ cầm đầu nhàn nhạt nói, lướt qua ánh mắt của Phương Tuệ Anh, che giấu vẻ khinh thường.



Phương Tuệ Anh giận dữ nói: “Các ngươi tránh ra cho ta!”



Tiêu Mặc cười nhạt nói: “Nói nhảm với bọn chúng là gì, bọn chúng cũng chỉ là chó nhà họ Phương nuôi, chúng ta là chủ nhân, chó không nghe lời, tiện tay giết là được”.



Phương Tuệ Anh trong lòng giật mình, giết? Cái này quá hung dữ rồi!



Trước khi qua đây, Tiêu Mặc đã dặn dò nàng, nếu gặp ngăn cản, thái độ chỉ cần hung ác một chút, đừng nhẫn nhục chịu đựng, nếu không bị ức hiếp càng khó chịu hơn!



Nhưng giết người, nàng không dám nghĩ tới.



Sắc mặt hộ vệ kia xanh mét, cắn răng nói: “Ngươi nói ai là chó?”



Tiêu Mặc cười tà ác: “Đương nhiên là nói ngươi”.



Nói xong, Tiêu Mặc trực tiếp rút ra đoản kiếm bên hông Phương Tuệ Anh, mũi kiếm chợt lóe, một tiếng phụt vang lên, đâm vào ngực hộ vệ!



Hộ vệ kia mắt trừng như chuông, tức giận thụt lùi, một luồng máu từ ngực bay ra ngoài.



Ba tên hộ vệ khác vội vàng đỡ hắn ta, kinh hãi nói: “Dương ca!”



“Bắt cho ta”.



Lúc tên hộ vệ Dương Sơn này muốn giận dữ hét lớn, ra lệnh ba người còn lại bắt Tiêu Mặc thì lại bị tiếng cười của Tiêu Mặc cắt đứt: “Sao vậy, các ngươi còn dám động tay với cô gia nhà họ Phương này sao? Ta xem như là một cô gia ở rể, thân phận cũng cao quý hơn đám chó các ngươi đấy”.



Thân phận thật của Tiêu Mặc không nhiều người trong nhà họ Phương biết. Chỉ có mấy người Phương Thiên Kỵ, Phương Như Khí, Phương Thần Lạc cùng với Phương Tuệ Anh và Hồng Điệp biết.



Còn những người khác thì cho rằng Tiêu Mặc cũng chỉ là tiểu tử sơn dã đến nhà họ Phương ăn bám thôi.



Nhưng ai nghĩ, thủ đoạn của tiểu tử sơn dã này lại ác độc như vậy, một lời không hợp liền rút kiếm đâm tổn thương người khác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK