Dù sao, hắn ở nhà họ Phương này cũng không có sự tự do tuyệt đối, trong tối ngoài sáng đều có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, việc tu luyện Vạn Độc Nguyên Châu của hắn cũng bị hạn chế.
Thế nên, hắn cần tìm một người giúp mình thu gom độc vật! Mà Phương Tuệ Anh chính là sự lựa chọn thích hợp nhất, nàng có thể bị nhà họ Phương khống chế, thì cũng có thể làm việc cho hắn.
Sân viện mà Phương Tuệ Anh ở nằm ở góc tây bắc của Phương phủ, cộng hết sai vặt và tỳ nữ lại cũng chỉ có sáu người, có lẽ là nơi lạnh lẽo nhất ở nhà họ Phương.
“Tiểu thư”.
Hai người vừa trở về thì Hồng Điệp đã vội vã ra đón.
Phương Tuệ Anh cau mày, nói: “Hồng Điệp, lại xảy ra chuyện gì hả? Sao sắc mặt của ngươi lại tệ như thế?”
“Lúc nãy khi muội vừa về, Lục Oanh nói rằng đêm hôm qua phu nhân bỗng nhiên nôn ra máu, nàng phải chạy đi bẩm báo đại lão gia, nhưng đại lão gia chỉ cho Lưu y sư đến liếc mắt nhìn một cái, Lưu y sư cũng chẳng nói là bệnh gì. Đến tận bây giờ phu nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh”, Hồng Điệp vừa vội vừa tức nói.
Đại lão gia mà Hồng Điệp nhắc tới chính là phụ thân Phương Thần Lạc, Phương Như Khí.
Phương Như Khí là con trưởng của Phương Thiên Kỵ, hầu như tất cả việc lớn nhỏ trong nhà họ Phương đều do ông ta lo liệu.
Phương Tuệ Anh hoảng hốt nói to: “Để ta vào thăm mẫu thân!”
Nói xong, nàng bèn đi về phía phòng ngủ của mẫu thân Kỷ Ngu Quân.
Tiêu Mặc cũng qua đó xem coi thế nào.
Trong phòng, sắc mặt Kỷ Ngu Quân trắng bệch, mày khẽ nhíu lại, nằm mê man trên giường, trông có vẻ rất khó chịu.
Nữ nhân này tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được chút phong thái.
Tỳ nữ Lục Oanh đứng bên cạnh khóc hu hu, đang tự lau nước mắt.
“Mẫu thân! Mẫu thân!”, Phương Tuệ Anh đỏ mắt, kéo lấy tay Kỷ Ngu Quân gọi, thế nhưng bà ta không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tiêu Mặc đứng bên cạnh, chân mày khẽ nhướng lên.
Đúng là Kỷ Ngu Quân đã bị người ta bỏ độc.
Một quả phụ, ai lại hại bà ta cơ chứ?
Tiêu Mặc không cần biết chân tướng sự thật, nhưng hắn lại để mắt tới độc trên người Kỷ Ngu Quân.
Hắn híp mắt lại, tia sáng màu tím khẽ lóe lên trong mắt, khóe miệng cũng cong lên: “Thì ra là độc Thực Cốt Trùng, chất độc này một khi dính phải sẽ bị cắn nuốt xương cốt, nguyên hồn”.
Độc trên đời này, chẳng có loại nào Tiêu Mặc không biết. Dù hắn thật sự không biết, thì có Vạn Độc Nguyên Châu ở đây, hắn cũng sẽ dễ dàng giúp đối phương giải độc.
“Mẫu thân, hu hu, người bị làm sao vậy?”, Phương Tuệ Anh đau thương khóc, lại xoay gương mặt nước mắt như mưa qua, dặn Hồng Điệp: “Hồng Điệp, ngươi mau tìm Lưu y sư tới đây”.
Hồng Điệp đang định trả lời, thì Tiêu Mặc đã lên tiếng: “Lưu y sư đó có thể chữa được, hoặc là sẵn lòng chữa, thì đêm qua đã chữa rồi. Bây giờ cô tìm cũng chỉ công cốc mà thôi".
Phương Tuệ Anh cắn răng nổi giận nói: “Thế chẳng lẽ ngươi bắt ta phải nhìn mẫu thân mình hôn mê bất tỉnh ư?”
Tiêu Mặc bĩu môi, cười nói: “Thì có ta đây còn gì?”
Phương Tuệ Anh giật mình, vui vẻ hỏi: “Ngươi biết y thuật ư?”
Tiêu Mặc cười xòa: “Lúc trước con chó Phương Thần Lạc kia bị thương nặng như vậy ta cũng chữa được đấy thôi?”
Phương Tuệ Anh ngẫm lại thấy cũng đúng, vội vàng nói: “Tiêu Mặc, thế thì ngươi mau cứu mẫu thân ta đi”.
“Cô gọi ta là gì?", Tiêu Mặc suy nghĩ, hỏi.
Mặt Phương Tuệ Anh lại đỏ lên, xấu hổ ảo não nói: “Lúc nào rồi mà ngươi còn giở trò vô lại đó ra đây!”
“Hồng Điệp, ngươi đi mời Lưu y sư đi, ta ra ngoài đi đạo”, Tiêu Mặc trợn trắng mắt, xoay đầu bỏ đi.
Hồng Điệp và Phương Tuệ Anh đều nóng nảy.
“Tiểu thư, cứu phu nhân quan trọng hơn mà!”, Hồng Điệp khẽ khuyên nhủ.
Phương Tuệ Anh giậm chân, đành phải nói với bóng lưng Tô Mặc: “Phu quân, ta xin ngươi, mau cứu mẫu thân ta đi!”
Lúc này Tiêu Mặc mới cười hà hà xoay lại, xấu xa nói: “Sau này cô có nghe lời ta không?”