• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Như Khí là người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, tóc mai đã có sợi bạc, đôi mắt nhỏ dài lúc này đều là giận dữ.



Phương Tuệ Anh nghĩ đến chuyện của mẹ, phẫn nộ không định hành lễ, muốn trực tiếp đi qua Phương Như Khí.



Nhưng Phương Như Khí cố tình chặn nàng ở đây, há có thể để cho nàng đi mất?



“Đứng lại!”, Phương Như Khí lạnh lẽo quát một tiếng.



Phương Tuệ Anh cắn răng, sắc mặt khó coi.



“Đại bá có ý gì?”, Phương Tuệ Anh tức giận quay đầu lại hỏi.



Phương Như Khí hừ lạnh nói: “Tuệ Anh, cháu càng ngày càng không hiểu quy củ. Nhưng nể tình cháu đang đau buồn, đại bá cũng không trách cháu lúc này. Có điều chuyện của Thần Lực cháu đừng nhúng tay vào. Ta đã lệnh Thần Cương qua đó sắp xếp hậu sự cho nó”.



Phương Tuệ Anh cắn răng nói: “Hậu sự của ca ta, tại sao ta không thể nhúng tay vào? Chẳng lẽ trong này có chuyện gì ta không thể biết?”



Phương Tuệ Anh cũng không ngốc, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, nàng không tin cái chết của Phương Thần Lực chỉ là trùng hợp.



Phương Như Khí hừ một tiếng nói: “Ca cháu nếu chết chỗ khác, đương nhiên cháu có thể nhúng tay. Nhưng nó lại chết ở chỗ trăng hoa! Chuyện nhục nhã như vậy cần phải xử lý mọi thứ một cách đơn giản. Huống chi, cháu thân là con gái, đi đến nơi đó cũng không thích hợp. Nhưng ngươi yên tâm, suy cho cùng Thần Lực là con cháu của nhà họ Phương ta, Thần Cương sẽ chọn cho nó một nơi phong thủy để an táng nó”.



Phương Tuệ Anh mở to mắt, tức giận nói: “Đại bá nói lời này chẳng lẽ là không cho phép ca ta mai táng ở nơi tưởng niệm của nhà họ Phương?”



Phương Như Khí cười lạnh nói: “Nó chết nhục nhã như vậy còn muốn vào nơi tưởng niệm nhà họ Phương? Bảo Thần Cương qua đó nhặt xác nó đã là hết tình hết nghĩa rồi. Tuệ Anh, cháu đừng tưởng rằng có chút cống hiến với gia tộc thì có thể láo xược”.



Lúc Phương Như Khí nói lời này còn lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Mặc.



Từ đầu đến cuối, đây là ánh mắt đầu tiên ông ta nhìn Tiêu Mặc.



Bởi vì người thanh niên này ở trong mắt ông ta vốn không được tính là một phần của nhà họ Phương, mà là một con súc vật sớm muộn gì sẽ bị làm thịt.



Phương Tuệ Anh cắn môi, đối mặt với áp lực từ đại bá, nàng muốn tranh chấp phản kháng, nhưng không có sức lực.



Kết quả phản kháng chỉ có một, nàng sẽ bị giam cầm.



Tiêu Mặc rất khó chịu với ánh mắt kia của Phương Như Khí.



Phách lối cái gì?



Người hơn năm mươi tuổi mới tu luyện đến cảnh giới Địa Nguyên nhất trọng, trình độ cặn bã như vậy không phải nên xấu hổ giấu đi sao?



Tiêu Mặc nhàn nhạt lên tiếng: “Người thân chết đi, ông cũng không để bọn ta đi gặp mặt lần cuối, nếu không phải bất nhân bất nghĩa thì là sợ bọn ta qua đó nhìn thấy manh mối gì đó. Ta thấy khả năng phía sau lớn hơn. Suy cho cùng chuyện tối qua mẹ vợ ta bị trúng độc, đại lão gia chắc cũng vẫn còn nhớ như mới”.



Ánh mắt Phương Như Khí khẽ híp thành một đường lạnh lẽo, ông ta khinh thường nói: “Tiêu Mặc, ngươi có tư cách gì nói với lão phu như vậy?”



Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Mặc dù ta cưới Tuệ Anh rồi, nhưng ta không phải người của nhà họ Phương, các người cũng không coi ta là người nhà, vậy tại sao ta không thể nói như vậy với ông? Trong nhà họ Phương, người có thể trói buộc ta chỉ có ông cụ Phương. Mà ông cụ đã cho phép ta tự do rồi, ông ấy mới là gia chủ nhà họ Phương, hơn nữa nhất ngôn cửu đỉnh. Cho nên người không có tư cách ngăn ta lại là ông đấy!”



Phương Như Khí sắc mặt tái xanh nói: “Ngươi bớt lấy gia chủ ra ép ta đi, ngươi thật sự cho rằng ngươi…”



“Ta cho rằng ta cái gì? Ông lớn tiếng nói đi, để ta nghe hiểu”, Tiêu Mặc lạnh lùng hỏi.



Lời của Phương Như Khí bị nghẹn cứng ở cổ họng.



Chuyện Tiêu Mặc liên quan đến chuyện mộ tổ nhà họ Tiêu, bây giờ Phương Như Khí thật sự không thể làm gì được hắn. Hơn nữa, có vài sự thật ông ta không thể nói ra khỏi miệng, nếu không một khi Tiêu Mặc giở trò bất chấp đạo lý, không tu luyện, kế sách lớn nhà họ Phương há chẳng phải bị lỡ dở?



Đến lúc đó, người bị đổ thừa cũng có thể là ông ta.



Phương Như Khí nhìn ra, Tiêu Mặc lúc này chính là điếc không sợ súng, ở trước mặt ai cũng dám đùa bỡn!



“Nếu ông không nói, vậy thì tránh ra”, Tiêu Mặc khinh thường một tiếng, kéo Phương Tuệ Anh đi ra ngoài phủ.



Phương Như Khí nắm chặt hai quả đấm, hận không thể một quyền đấm chết Tiêu Mặc, nhưng ông ta không có lá gan này.



Trong lòng Phương Tuệ Anh khẩn trương không dứt, thấy Phương Như Khí không có ý ngăn cản nữa, trong lòng cũng buông lỏng, thầm nói tính tình cái tên vô lại Tiêu Mặc này có lúc cũng khá có ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK