Hai người còn chưa đi tới sân viện của Phương Tuệ Anh thì đã gặp được một người trên đường.
Nhìn thấy người đó, Tiêu Mặc bất giác dừng bước.
Đó là một công tử trẻ tuổi một thân hoa phục, tầm khoảng hai mươi, đó chính là thất thiếu gia nhà họ Phương, Phương Thần Lạc.
Trông có vẻ như Phương Thần Lạc cố tình đứng đây chờ hai người họ, mặt nở nụ cười đầy tà ác, quay sang nhìn Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh.
“Chậc chậc, Tiêu huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Phương Thần Lạc cười đầy ẩn ý.
Tiêu Mặc híp mắt cười trừ: “Thì ra ngươi cũng là người nhà họ Phương”.
Trước đó, Phương Thần Lạc dẫn người vào núi giết hại nguyên thú, bất hạnh gặp phải một nguyên thú quá mạnh, cả nhóm người đều bỏ mạng, chỉ còn Phương Thần Lạc hôn mê lăn xuống vách núi, được Tiêu Mặc cứu mạng.
Nhưng Tiêu Mặc hoàn toàn không ngờ rằng Phương Thần Lạc đã nhận ra thân phận con cháu nhà họ Tiêu của hắn, khi về nhà đã báo cáo chuyện này cho Phương Thiên Kỵ, sau đó chính là âm mưu của cả nhà họ Phương.
Phương Thần Lạc cười xấu xa nói: “Đúng đó, lúc trước ngươi cứu ta một mạng, nay ta đã giúp đỡ ngươi thành cô gia của nhà họ Phương, ân tình của ngươi ta đã trả đủ rồi đấy nhé”.
Tiêu Mặc cong môi: “Thì ra mạng của ngươi rẻ mạt như vậy, chỉ đáng giá bằng thân phận cô gia của nhà họ Phương thôi hả?”
Nụ cười của Phương Thần Lạc lập tức cứng đờ, mặt tối sầm, cười lạnh nói: “Tiêu Mặc, đừng tưởng ngươi trở thành cô gia nhà họ Phương là có thể hống hách trước mặt ta! Nếu như ngươi còn dám bỏ trốn nữa thì đừng trách ta không khách sáo!”
Tiêu Mặc khinh thường cười nói: “Ha ha ha, ngươi thử đụng vào một đầu ngón tay của ta xem?”
Phương Thần Lạc nhíu mày, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, tại sao Tiêu Mặc lại dám hống hách với hắn ta như thế?
Lúc này, Phương Tuệ Anh mới lạnh lùng lên tiếng: “Phương Thần Lạc, có bản lĩnh thì đừng có nói mồm không như thế, hắn ngứa đòn như vậy, chẳng lẽ huynh thật sự không dám động vào hắn ư?”
Phương Thần Lạc cười lạnh nói: “Thập tam muội, ta biết muội ấm ức trong lòng, nhưng chuyện muội gả cho hắn là do gia gia quyết định, chẳng liên quan gì đến ta”.
“Thế ư?”, Phương Tuệ Anh cắn răng nói: “Sao ta lại nghe nói rằng huynh đã đề cử ta với gia gia vậy?”
Phương Thần Lạc thấy Phương Tuệ Anh đã biết chuyện thì chẳng thèm che giấu nữa, cười xấu xa nói: “Cái đó gọi là tận dụng hết giá trị của một món hàng! Dù sao muội cũng là người nhà họ Phương, hy sinh chút đỉnh cho gia tộc có là gì, chẳng lẽ thập tam muội không muốn?”
Phương Tuệ Anh siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi! Chính ngươi đã gợi ý cho gia gia để gả ta cho hắn, có lẽ ngươi muốn chia rẽ ta với Tần Hằng, hòng cho muội muội ruột của ngươi thừa nước đục thả câu đúng chứ!”
Phương Thần Lạc là anh họ nội của Phương Tuệ Anh, Phương Thiên Kỵ có năm đứa con, Phương Thần Lạc là đứa thứ ba của con trưởng, đứng thứ bảy trong số các thiếu gia trong gia tộc.
Phương Tuệ Anh là con gái thứ hai do con trai thứ năm của ông ta sinh ra, đứng thứ mười ba trong số các tiểu thư.
Thế nhưng vài năm trước phụ thân Phương Tuệ Anh đã mất không rõ nguyên do, nay chỉ còn nàng, mẫu thân cùng với một đại ca. Còn đại tỷ thì đã thành gia lập thất từ sớm.
Phương Tuệ Anh đầy tức giận, Phương Thần Lạc lại khinh thường, cười nói: “Bản thân ngươi không biết Linh Nguyệt vượt trội hơn mình bao nhiêu hả? Có cần ta phải dùng những thủ đoạn đó để giúp cho con bé không? Tuệ Anh, tất cả đều là ảo tưởng của ngươi mà thôi, Tần Hằng căn bản chưa từng ngó ngàng gì đến ngươi”.
“Ngươi nói bậy!”, sắc mặt Phương Tuệ Anh đỏ bừng lên vì tức giận, hét lớn.
“A, có phải là nói bậy hay không, bản thân ngươi tự biết”, Phương Thần Lạc cười đầy khinh thường.
Tiêu Mặc trợn trắng cả mắt, không thể nhìn được nữa.
Huynh muội nhà này xem hắn là không khí hả?
Trước mặt cô gia mới thành hôn là hắn, lại đi nhắc tới gã nam nhân nào đó bên ngoài?
Ha, lũ chó nhà họ Phương này chẳng xem hắn ra gì mà.
Thế thì đừng trách hắn tìm lại chút thể diện cho mình, nếu không con cháu nhà họ Phương đầy ra đó, sau này cứ có người nào rảnh lại tới tìm hắn mỉa mai một phen thì sẽ phiền đến mức nào?
Bây giờ bản thân hắn đang gắn liền với lợi ích khổng lồ mà nhà họ Phương muốn có được, nó như kim bài miễn tử dành cho một mình hắn, chi bằng cứ bám víu vào đó!