…
Em tức mình phản bác:
- Vớ vẩn! Đàn bà con gái, học nấu ăn thì có gì sai?
Chúng nó tỉnh bơ vặn vẹo:
- Thì có ai bảo mày sai đâu? Có tật giật mình hả?
- Thôi. Mày tranh cãi với nó làm gì? Mau đi chuẩn bị nước đi kẻo cháy xừ cái bếp xong mấy bác quản lý kéo lên thì lại ối dồi ôi!
- Ối dồi ôi! Các con ơi! Cuốn chiếu ra khỏi ký túc xá giùm bác đi các con ơi! Ở đây chỉ cho sinh viên ở chứ không chứa mấy con phá hoại đâu! Ối dồi ôi!
Chúng khinh em đấy ạ! Nhưng em bị khinh là đúng rồi. Em vụng về lắm. Ngày xưa ở quê, em đi học rất xa, trưa không về qua nhà nên bà ngoại toàn nắm cơm nắm xôi cho em từ sáng sớm. Tối mịt em về nhà, bà cũng nấu cơm canh xong rồi. Nhiều khi thấy em ôn thi héo mòn cả người, bà còn không cho em rửa bát.
- Bà làm loáng tí là xong. Bé Na mau học bài rồi còn đi ngủ sớm. Thức khuya hại người lắm.
Em tên Niên Ý, nhưng vì em thích ăn na nên bà suốt ngày kêu em là bé Na thôi. Em thấy cái tên Na cũng dễ thương nên bảo bạn bè thích thì gọi em là bé Na cũng được. Nghĩ lại nhớ bà ngoại ghê. Tại bà đấy! Chiều em quá làm gì để giờ em nấu cơm, cơm khê, luộc rau, rau mặn, xào khoai, khoai khét! Thương gì đâu cái người nền bà hết nuôi con xong lại phải nuôi cháu, em gọi điện về nhà ăn vạ:
- Chít roài bà ngoại ưi! Chít toi roài! Bé Na hổng biết nấu cơm rùi! Sợ bé Na ế mất thôi, chả ai thèm rước cái đứa vụng thối vụng nát như bé Na đâu. Có khi bà phải nuôi bé Na cả đời á! Bà sợ hem?
Bà em cười cười bảo:
- Cha bố nhà chị! Gớm! Được nuôi chị cả đời có mà lại phúc cho bà quá à? Chỉ sợ ngoảnh đi ngoảnh lại rồi chị nhảy tót về nhà chồng, chị quên bà già này thôi.
- Bé Na quên ai thì quên chứ ứ bao giờ quên bà Nương đẹp gái nhất thôn!
- Chỉ được cái dẻo miệng.
- Đâu có. Bé Na còn học giỏi với cả chăm chỉ nữa á! Chỉ ứ biết nấu nướng thôi!
- Không lo. Khi nào ra trường nghỉ xả hơi một tháng, về bà dạy nấu nướng.
- Dạ. Có khó không bà?
- Không khó. Không có việc gì khó hết. Cứ đặt hết tâm sức của mình vào thì sẽ làm được.
- Dạ, thương chị Nương. Em Na đi học đây nha chị yêu.
- Gớm! Ai thèm chị em với Na thối? Già bỏ bố ra rồi còn cứ bị trêu, ghét! Học thì vẫn phải học nhưng cũng nên chú ý giữ gìn sức khoẻ nha!
- Nô tì tuân lệnh nương nương!
Em hay trêu bà lắm, tại nhà cũng neo người mà. Hồi sáng, em đỏng đảnh bỏ tiết nên bây giờ phải nhờ con Kẹo giảng bài, đến khổ. Con Kẹo là bạn thân nhất của em, ở cùng phòng, học cùng lớp. Em ngưỡng mộ nó lắm, giải Nhất Olympic Toán sinh viên đấy mấy chị. Nó mê cả thầy Tâm lẫn thầy Trung. Năm ngoái, nó cân đo đong đếm mãi nhưng không chọn được ai. Năm nay, biết tin thầy Trung đã có người yêu, nó liền tuyên bố từ giờ chỉ thương thầy Tâm thôi. Nó xuất phát điểm cao hơn em, ba mẹ đều là giáo viên dạy Toán cấp ba. Nó xinh xắn dễ thương, lại hay giảng bài cho em nữa nên em rất cưng chiều nó. Nó sai gì em cũng làm, tại em sợ nó thân với đứa khác hơn em. Tính em ích kỷ lắm, em cũng biết như vậy là không tốt, nhưng mà em đã trót thương ai rồi là em hay kỳ vọng người đó cũng thương mình y như vậy. Cứ không được thương là em lại suy sụp. Có lần em và con Kẹo giận nhau, cả tuần nó chỉ chơi với con Mía, nó toàn rủ con Mía qua giường nằm xong hai đứa hí ha hí hố nói chuyện với nhau cả đêm. Em nằm ở giường mình trùm kín chăn mà nước mắt cứ ứa ra. Đợt đó, em ăn không ngon, ngủ không yên, khổ sở vật vã kinh khủng. Em phải năn nỉ nó mãi nó mới tha thứ cho em.
Con Kẹo giảng bài rất dễ hiểu, em cũng biết điều đi mua cơm tối cho nó. Bọn em vừa ăn vừa rôm rả buôn dưa. Mãi đến tám giờ, nghe con Mía rủ con Su tuần sau tới vườn đào Tâm Tình làm bô ảnh để đời, em mới sực nhớ ra thằng Tú. Em vội vã gọi điện cho nó.
- Đang ở đâu đấy?
- Ở vườn đào Tâm Tình chứ ở đâu?
Giọng nó khản đặc. Em nhận tội:
- Xin lỗi mày, tao quên xừ nó mất.
- Có để trong lòng đâu mà nhớ.
- Dỗi à?
- Ứ thèm.
- Không thấy tao đến thì phải về chứ?
- Muốn gặp mày, không nỡ về.
- Vậy sao không gọi điện cho tao?
- Muốn biết trong lòng mày tao đáng giá bao nhiêu?
- Bà mày! Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học, rõ chửa?
- Chả cần rõ. Có những thứ không hỏi cũng biết.
- Biết kiểu gì?
- Thì dựa vào cái thái độ đó! Thái độ lạnh lùng vô tâm thấy rõ!
- Thôi mày đừng hờn nữa cho tao nhờ, cứ như người yêu của nhau không bằng. Bạn bè còn ứ phải.
- Thì thế nên mới tủi.
- Tủi tiếc gì? Về đi!
- Không gặp được mày thì không về!
Thằng mất dạy dám cúp máy các chị ạ. Em sốt ruột bắt xe buýt tới vườn đào Tâm Tình. Trông thằng Tú ngồi co ro như một con chó nhỏ thiếu hơi mẹ dưới tán hoa đào, em áy náy hỏi han:
- Này! Có ổn không thế?
- Trông thấy mày là ổn rồi.
- Ổn rồi thì về thôi. Người ngợm thế này lái xe sao được? Hay tao gọi taxi cho nhé!
- Không cần. Mẹ tao sắp đến rồi. Mày ở đây với tao thêm chút nữa cho vui, lát mẹ tao tới hẵng về.
Em thương tình gật đầu, phải nói đấy là một quyết định vô cùng ngu xuẩn các chị ạ. Mẹ Tú vừa gặp nó đã gào toáng lên:
- Ôi dồi ôi! Ối dồi ôi! Cục vàng cục bạc của mẹ! Con trai cưng của mẹ! Ai làm gì con mà con ra nông nỗi này hả con ơi?
Thằng Tú cũng chẳng phải dạng vừa, nó dám chỉ thẳng vào mặt em tố cáo:
- Tại con kia mẹ ạ! Nó hẹn con nhưng không chịu đến, bắt con phải đợi từ hai giờ chiều đến bây giờ.
Khiếp! Em đứng hình luôn các chị ơi! Em tưởng em đang học mẫu giáo luôn á! Thằng đểu chơi mách mẹ thế này thì em thua luôn rồi. Mẹ Tú giận lắm, cô làm ầm ĩ:
- Á à? Chị chính là cái con bé đấm con trai tôi rụng răng phải không?
Em phân trần:
- Tú cũng làm con bị bỏng mà cô… coi như hoà đi cô.
Thằng Tú nhanh nhảu chen vô:
- Vâng. Chuyện đấy coi như hoà mẹ ạ. Mẹ xử chuyện trễ hẹn ý mẹ.
Mẹ Tú chiều theo ý nó, cô chửi em:
- Chị có còn là con người không hả? Hẹn với chả hò, không đến được thì phải báo cho người ta một câu chứ! Bắt người ta chờ thế mà được à? Vô lương tâm nó vừa thôi!
Em sợ tái mặt, vội vã nhận lỗi:
- Con quên mất. Con xin lỗi cô nhiều ạ.
- Xin lỗi mà được hả? Xin lỗi có đền bù được thời gian con tôi đợi chị không? Chị nhìn lại mình coi! Con gái con đứa, có cái áo đồng phục sứt chỉ tùm lum rồi cũng không chịu vứt đi, khoác ra ngoài đường cho thiên hạ biết mình nghèo hả?
Cô tinh thật đấy, trời thì tối, có mỗi ánh đèn điện mờ mờ mà vẫn biết áo khoác của em sứt chỉ.
- Loại rẻ rúng như chị có được một buổi hẹn với con trai tôi là phúc tám đời nhà chị rồi, vậy mà dám đến muộn, thứ gì đâu thấy chướng!
Cô cứ chửi xơi xơi làm em tủi thân dã man, nhưng em sai nên em chả dám cãi. Em tức thằng Tú kinh khủng. Cuộc đời trớ trêu, thế nào mà lại có một ngày nó trở thành cha của các con em. Hai bé chính là mạng sống của em, em yêu tụi nhỏ rất nhiều, nhưng việc có chửa với thằng Tú chính là một nỗi đau trong tuổi trẻ của em. Sự vấp ngã đó đã khiến em phải trả giá rất nhiều. Chị nào đang có ý định vượt rào thì nhớ phải tìm cách bảo vệ bản thân mình nha, đừng dại dột như em để rồi trầy trật cả thanh xuân! Đọc Full tại Tamlinh247.com.vn! Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.