Vâng, đúng như tiêu đề em đặt cho bài viết này đấy các chị ạ, em là mẹ đơn thân và em đang phải lòng sếp tổng. Cơ mà không phải cái dạng cảm nắng tí là xong đâu ạ, nếu chỉ đơn giản như thế thì em đã chả phải mượn tài khoản mạng xã hội của chị Nhí để viết bài tâm sự với các chị làm gì. Chị Nhí cũng làm ở phòng YS giống em, tên thật của chị không tệ lắm đâu nhưng tính chị nhí nhố nên mọi người cứ gọi trêu là Nhí, dần thành quen. YS là viết tắt của Young&Smart đó mấy chị, nhưng bọn con gái phòng em lầy lắm, chúng nó suốt ngày bảo phòng mình thì cần gì trẻ với thông minh đâu, bọn mình chỉ cần “Yêu Sếp” thôi. Sếp ở đây chính là Tổng Giám đốc Tập đoàn Tâm An, hay còn gọi tắt là sếp tổng. Tâm An là kiểu công ty gia đình đó mấy chị, gia tộc nhà sếp nắm phần lớn vốn điều lệ. Chủ tịch An, cha của sếp mấy năm nay ít đến công ty nên mọi quyền quyết định đều nằm trong tay sếp. Cơ mà nếu sếp chỉ có tiền và có quyền thôi thì không được hâm mộ nhiều đến thế đâu ạ, vấn đề cốt lõi ở đây là sếp đẹp trai đó mấy chị, đẹp kiểu quý ông lịch lãm lắm chứ không như cái thằng thiếu gia choai choai mà em từng hẹn hò đâu.
Hồi em mới vào làm, thấy tụi nó ngày nào cũng đứng cạnh cửa kính, kéo rèm cửa nhòm trộm sếp, nói thật em thấy lố quá chừng. Kiểu cũng có được ngắm sếp nhiều đâu, chỉ là đến sớm xong đợi sếp đi ngang qua một cái thôi à, tại vì sếp thường đi thẳng vào phòng của sếp luôn chứ đâu có thời gian tán gẫu. Cơ mà bọn nó bảo ngắm trai đẹp một giây cũng quý, sáng sớm mà được thưởng thức cái đẹp thì tinh thần nó phấn chấn, làm việc cũng hiệu quả hơn. Em thề em thấy chối không tả nổi. Thế rồi không hiểu sao nghiệp lại quật em mấy chị ơi, mới qua một năm thôi mà giờ em đã mê sếp hơn cả tụi nó. Em mê cái kiểu cuồng điên luôn á! Cả một tháng nay ngày nào đến công ty tim em cũng đập bình bịch tưởng rớt bà nó ra ngoài, xong cái sáng đi làm sớm, đứng ở lan can tầng hai mươi, chỉ cần trông thấy con xe Rolls Royce của sếp đi vào đại sảnh thôi là em đã như người mất hồn rồi. Kiểu cảm giác yêu đơn phương nó khổ lắm, mà yêu ai không yêu, yêu trúng ông sếp tổng, xong soi gương tự thấy mình nhan sắc bình thường, lại còn là mẹ đơn thân của hai đứa nhỏ, thật không có dũng khí để tỏ tình luôn mấy chị ạ.
Thực ra, em quen sếp trước khi chính thức vào làm việc ở Tâm An cơ, nhưng hồi đại học em bị ngơ, em đâu biết sếp được mời về trường dạy đâu. Tại sếp có bằng Tiến sĩ nên em cứ tưởng sếp là giảng viên chính. Hồi đó, em ấn tượng nhất với hai thầy là thầy Trung dạy Giải tích và thầy Tâm dạy Truyền thông đa phương tiện. K54 chúng em đứa nào cũng khen hai thầy hiền và nhiệt tình với sinh viên, chỉ có em thấy mỗi thầy Trung hiền thôi. Chả hiểu sao em cứ sợ thầy Tâm, chính là sếp của em bây giờ. Em nhớ mãi cái lần em cùng mấy đứa bạn đến gặp thầy để thảo luận về đề tài tốt nghiệp, thầy chỉ hỏi em đã đọc tài liệu thầy gửi chưa thôi mà mồ hôi em vã ra như tắm xong em xỉu luôn mấy chị ạ. Lúc em tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện rồi, thầy ngồi trên ghế sô pha, ngay gần cửa sổ. Phòng rộng như này em đoán chắc phòng VIP luôn nên lại càng sợ. Cái sự nghèo nó thấm vào máu em từ thuở lọt lòng rồi nên em run rẩy đề nghị:
- Thầy ơi! Tiền viện phí… thầy… trả giúp em được không? Rồi có gì em gửi lại thầy sau…
Thầy không trả lời em mà hỏi thẳng luôn sang chuyện khác:
- Em có biết mình đang mang bầu không?
Em thề là em bị xấu hổ kinh khủng khiếp ý, nhưng em sợ thầy quá mà, em ở trước mặt thầy nửa lời lươn lẹo cũng không dám nói ra. Em gật đầu thừa nhận, đồng thời sợ hãi lao xuống dưới, bò đến ôm chân thầy năn nỉ:
- Thầy ơi! Em sai rồi thầy ơi! Em không nghe lời răn dạy của các thầy cô trong trường! Em ham chơi nhưng không biết tự bảo vệ bản thân! Em sai rồi! Em ngu! Em dại! Em chịu! Em cắn rơm cắn cỏ em lạy thầy, thầy giữ kín chuyện này giùm em… chứ mà bị lộ ra… cái loại con gái chưa chồng đã chửa như em làm gì còn mặt mũi nào mà gặp bạn bè? Có khi chúng nó cũng khinh chẳng thèm chơi với em nữa ý. Em sợ lắm thầy ơi! Thầy đã thương đưa em vào bệnh viện thì thầy thương cho trót! Kiếp sau dẫu có phải làm trâu làm ngựa báo đáp thầy em cũng chịu!