Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [6]
…
- Em xin lỗi thầy. Tại em cứ sợ thầy hiểu nhầm em mải yêu đương, bỏ bê học hành.
Em giải thích. Thầy bình thản bảo:
- Em không nên quá quan tâm tới góc nhìn của người khác. Em chỉ cần lắng nghe trái tim mình và đưa ra những sự lựa chọn phù hợp.
- Nhưng nhỡ em lựa chọn sai thì sao ạ?
- Sai thì em chọn lại. Có vấp ngã mới trưởng thành được.
- Nhưng xuất phát điểm của em không tốt, em không muốn vấp ngã, em muốn chạy về đích thật nhanh. Em đã lên kế hoạch cho tất cả những mục tiêu trong cuộc đời mình rồi và em muốn mọi thứ phải diễn ra thật hoàn hảo.
Thầy Tâm khẽ nhíu mày. Tại sao cùng là con người với nhau mà em nhíu mày nom như con khỉ khó tính còn thầy nhíu mày trông vẫn thanh tao thế không biết?
- Tôi cũng đã lên kế hoạch cho một bữa tối hoàn hảo, nhưng em đột nhiên lại xông vào phòng, phải chăng mọi việc đang diễn ra không như tôi mong muốn?
Thầy Tâm rất giỏi dẫn dắt để sinh viên nhìn ra vấn đề. Em tò mò hỏi thầy:
- Có phải ý thầy là cuộc đời của mỗi người luôn có biến số? Và cách em xử lý biến số sẽ là một nhân tố quyết định sự thành công của em?
Thầy gật đầu. Em hỏi trêu thầy:
- Vậy em cũng được tính là một biến số trong cuộc đời thầy, thầy nhỉ?
Thầy không đáp, chỉ khẽ gọi:
- Em lại gần đây.
Em thề với các chị là em căng thẳng dã man luôn á! Em vừa tan ca, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Thầy thì áo quần phẳng phiu thơm tho. Em đi tới bên thầy mà cứ thấy ngài ngại. Thầy cầm đuôi tóc của em, gỡ ra cái lá rau muống đã héo khô. Em xấu hổ muốn xỉu luôn trời ạ!
- Cho dù là hẹn hò giả, em cũng nên chỉn chu.
- Dạ, em xin được tiếp thu ạ.
Thầy còn đưa cho em chiếc khăn mùi soa của thầy. Em vội vã lau mồ hôi rồi bối rối đề nghị:
- Khăn bẩn mất rồi, để lúc nào em giặt rồi em trả lại thầy sau nha.
- Ừ.
- Vậy em xin phép thầy, em đi xem phim. Thầy ăn ngon miệng ạ.
- Cảm ơn em.
Em vui vẻ đi xuống dưới. Anh Linh, quản lý quán cơm sốt sắng hỏi em:
- Có mấy đứa phục vụ đang ở trong phòng VIP27?
Em thật thà đáp:
- Không có đứa nào anh ạ.
Anh Linh “hốt cả hền” gào lên:
- Chúng mày muốn giết anh hả?
- Anh làm gì mà nghiêm trọng thế? Quán đông, chúng nó bận túi bụi, khách không gọi thêm món thì phục vụ vào đấy ngắm khách hả?
- Ngắm cũng phải vào. Chúng mày không vào thì biết làm sao được khách có cần thêm món hay không?
- Ôi dào! Trong các phòng VIP đều có nút bấm gọi phục vụ mà, anh bị ngơ hả?
- Mày mới ngơ đấy! Mày có biết người ngồi ở phòng VIP27 là ai không hả?
- Thầy em chứ ai?
- Thầy mày á? Chỉ đơn giản là thầy mày thôi á? Dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây này…
Anh Linh chưa kịp nói hết câu thì chị Thảo đã chặn họng:
- Anh im đi. Thầy Tâm không thích phô trương đâu.
Chị Thảo là quản lý của khách sạn Thảo Linh nằm đối diện quán cơm Tâm An. Chị mê anh Linh nên hay sang đây chơi lắm. Nếu đầu óc em nhạy bén hơn một chút thì có lẽ em đã đoán được thầy Tâm là người có vị trí quan trọng trong Tập đoàn Tâm An rồi. Nhưng mà không, em ngơ, em còn bận ấm ức khi bị anh Linh sai lên phòng VIP27 phục vụ khách thôi.
- Em tan ca rồi mà!
- Tao tăng lương cho mày là được chứ gì?
Thằng Tú lao vào ngăn cản em:
- Đừng đồng ý, có tăng lương cũng không cao bằng tiền thắng cược đâu mày. Mày còn được xem phim “phờ ri” nữa, cân nhắc kỹ nghe con!
Chị Thảo tươi cười bảo:
- Bé Na cứ yên tâm đi chơi đi, khách trong phòng VIP27 để chị phục vụ cho! Anh Linh ơi! Em không cần tăng lương đâu! Nhưng mà tối nay anh nhớ ghé qua khách sạn Thảo Linh nhé… em cần tăng cái khác ý!
Uầy! Cái khác là cái gì thế? Em đoán được đấy nhá chị Thảo nhá! Em cười hí hí đi theo thằng Tú. Lần đầu tiên em ngồi siêu xe luôn đấy mấy chị ơi, nói không sướng bằng đi xe buýt chắc xạo luôn. Đời em ngập mặt trong bài vở và công việc, nào đã bao giờ có thời gian để đi xem phim với thiếu gia?
- Rạp to mà vắng quá chừng nha mày! Mỗi tao với mày! Làm ăn thế này thì chít!
- Con ngu! Bố mày bao rạp rồi!
- Hả? Bao rạp làm gì?
- Sĩ gái thì bao thôi.
- Thằng hâm! Tao chứ ai mà phải sĩ? Phí tiền!
- Càm ràm nhiều làm gì? Ba tao bảo ba vất vả như nào cũng được, miễn vợ con sống sung sướng. Tao và mẹ tao không hưởng thụ thì lại có lỗi với ba tao quá.
- Mày xuyên tạc ý ba mày thế hả? Sống sung sướng khác với sống hoang phí nhé! Thằng đần!
- Đần nên mới mê mày, chứ không đã mê mấy em người mẫu chân dài miên man rồi.
- Thôi xin! Mê được mấy bữa mà cứ lải nhải nhiều?
- Mê được hơi bị lâu rồi đấy! Và với tình hình này thì có khả năng sẽ mê cả đời!
- Thôi, xin người! Chuyện ngày mai còn chưa tính được mà lại đòi tính chuyện cả đời. Xem phim đi!
Cái thằng không đứng đắn, xem phim chả tập trung gì cả, cứ lợi dụng cơ hội bốc bỏng ngô để chạm vào tay em thôi, bị em đánh cho mấy lần vẫn không chừa. Em tức mình đứng dậy đi ra khỏi rạp luôn. Nó lẽo đẽo theo sau em. Em đề nghị:
- Mày vào xem nốt phim đi. Tao đợi ngoài này! Khi nào hết phim thì gọi bạn mày đến đưa tiền thắng cược cho tao là được.
- Không cần gọi. Nó đến rồi!
- Đâu? Sao tao không thấy?
Thằng Tú chỉ vào cái gương lớn ở tiền sảnh. Nó tuy thấp hơn thầy Tâm một xíu nhưng cũng được mét tám sáu, em có mét năm tư, đứng với nó nom thấp quá chừng. Em mất kiên nhẫn dò hỏi:
- Mày giỡn mặt với tao hả? Bạn mày đâu?
Nó tỉnh bơ đáp:
- Đấy! Nó đấy! Bạn tao đấy! Nó vì quá khao khát hẹn hò với mày nên đã tự cá cược với chính mình. Và rồi… nó đã thua…
Ngoại truyện “Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng”
…
Thầy Tâm hiền lắm nên ngày xưa bọn bạn tôi trêu thầy hoài luôn à. Khoá của con bé Na cũng thế, bé Na tuy mồm lúc nào cũng gào lên rằng em sợ thầy Tâm lắm chị Thảo ơi nhưng có chuyện gì nó cũng muốn mách thầy, nó cực kỳ để ý tới suy nghĩ của thầy. Chắc có lẽ vì thế nên thầy thiên vị nó chăng?
- Thầy! Hồi em còn làm thêm ở quán cơm Tâm An, đầy lần tóc em dính lá rau nhưng thầy ứ chịu gỡ hộ! Thầy thiên vị nha!
Thầy Tâm bình thản bảo:
- Em vốn là người chỉn chu mà. Cho dù tôi không gỡ xuống, em cũng sẽ không để tóc như vậy mà đi chơi.
- Eo! Thế em thà làm người qua loa còn hơn!
Tôi làm nũng. Tất cả chúng tôi đều thích làm nũng và trêu thầy. Thầy chả nói gì, nhưng ánh mắt lại có ý cười khiến người đối diện thấy rất ấm áp.