Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [16]
…
Mặc dù giọng văn của thằng Tú rất cợt nhả đáng ghét, nhưng xã hội bớt đi một kẻ ăn bám, thêm một người chăm chỉ cũng là chuyện đáng mừng. Em bật cười. Con Dung chả biết cái gì cũng la toáng lên:
- Ối dồi ôi! Chị Na! Chị Na chỉ mang xác đi dã ngoại thôi tụi bay ơi, hồn chị lạc trong tim anh Tú mất rồi.
Tụi lớp em như lũ kền kền khát tin, ngay lập tức chớp thời cơ lao vào xâu xé em:
- Ơ thế là chị Na đổ rồi hả?
- Chị của chúng mày chả đổ rầm rầm từ thuở tám hoánh nào rồi ý chứ! Tao vừa liếc thấy anh chị chíu chíu nhắn tin cho nhau, bàn về tương lai của tiểu Tú Tú và tiểu Na Na hẳn hoi!
- Ối dồi ôi! Ối dồi ôi! Anh chị cứ đánh nhanh thắng nhanh thế này thì tụi em theo sao nổi?
- Chị Na ơi! Em hỏi khí không phải chứ đi ăn cưới có trả góp phong bì được không nhể? Em vừa mua sách xong, dạo này nó cứ bị nghèo á!
- Ôi dào! Chị Na đây lấy thiếu gia, chị thèm vào cái phong bì trả góp của mày. Quan trọng là cái tình người chứ, chị nhờ? Tiền nong nó cũng chỉ là con số thôi à! Ở đây em còn ba nghìn nè chị Na, hai nghìn chị cầm mua giúp em cái phong bì “sang choảnh”, em mừng chị trước một nghìn coi như lấy lộc nha!
- Ủa? Mày mừng chị Na một nghìn rồi mấy bữa nữa mày vẫn vác mặt tới đám cưới của chị ăn cỗ được hả?
- Được. Nhà nó bán kem chống nhục mà. Chị Na cho nó tới chụp bô ảnh sống ảo chị ạ, xong cho nó hít khí trời, xỉa cái răng rồi đi về thôi.
- Mày buồn cười! Tăm nhà đại gia có khi cũng phải năm nghìn một chiếc, mày tính như vậy làm chị Na của tao lỗ bốn nghìn rồi, cẩn thận chị cào mặt mày ra.
- Ấy chít! Sơ suất! Sơ suất quá! Thôi, có khi chị Na giao cái đám cưới cho lớp mình đi, để bọn em viết kịch bản ngôn tình truyền thông cho chị. Bọn em đảm bảo rải bài khắp cõi mạng. Sau đám cưới mà còn đứa nào không biết cái bản mặt của chị Na đây thì bọn em xin làm cún luôn. Có tên tuổi rồi nhận quảng cáo cũng dễ chị ạ, tiền đó coi như bù lỗ cho phần cỗ cưới của bọn em.
Một cái mồm của em không cãi được mười chín cái mồm đang bắn liên thanh kia. Em càng cố giải thích giữa em và thằng Tú không có gì thì chúng càng bảo em có tật giật mình. Em bất đắc dĩ phải năn nỉ thầy Tâm:
- Thầy! Thầy bảo các bạn đừng trêu em nữa đi thầy!
Thầy từ tốn trả lời:
- Tụi em là sinh viên rồi, vạn sự tuỳ tâm. Việc ai đó đặt tên cho con hay việc mọi người vui vẻ chúc mừng, tôi đều không thể can thiệp.
Em giận thầy Tâm luôn, thầy thấy em đứng đầu ngọn sóng mà không che chở cho em miếng nào, lại còn ra vẻ thờ ơ để tụi lớp em càng quậy tợn. Lên đến Ba Vì, chúng vẫn không tha cho em, cứ kêu sắp lấy chồng giàu rồi còn thi chạy làm gì mới tức chứ. Đã là sinh viên của hệ Tài Năng thì ai chả trông chờ vào cuộc thi này. Tụi em sẽ chạy một vòng quanh rừng rồi quay về điểm xuất phát. Giải Nhất được thưởng mười triệu ạ, nghe đã thấy thòm thèm. Ngặt nỗi, chỉ tính riêng trong lớp, em đã không có cửa so với con Đậu rồi, đòi xếp thứ nhất trên tổng số một trăm sinh viên của hệ Tài Năng thì em lại ối dồi ôi quá! Em chỉ đặt mục tiêu vào top mười để được điểm A môn thể dục thôi ạ.
Thế nào mà số em nhọ, chắc đêm qua em ngủ muộn nên người nhọc. Thầy Huy vừa hô xuất phát em đã thấy chóng mặt, em chạy vào nhà vệ sinh nôn khan liên tục. Em phải nghỉ gần nửa tiếng mới đỡ. Chúng nó chắc chắn đã chạy đến một nơi xa tít mù tắp nào đó rồi, em có thi cũng chỉ xếp bét thôi. Em ấm ức khóc lóc tức tưởi. Thầy Tâm đưa cho em chai nước đã mở nắp sẵn. Em nhấp một ngụm rồi mếu máo nói:
- Em thua rồi thầy ơi!
Thầy bình thản hỏi:
- Em thua ai?
- Em thua tất cả các bạn.
- Thì có sao đâu?
- Thua mà cũng không sao ạ? Thầy không sợ thua à?
- Không. Tôi không sợ thua người khác.
Thầy đáp. Em tò mò hỏi:
- Thầy… chỉ sợ thua chính bản thân mình thôi sao?
Thầy gật đầu. Như được tiếp thêm sức mạnh, em quả quyết bảo:
- Em vẫn chưa hề thi đấu với chính bản thân mình. Em vẫn chưa thua.
- Đúng vậy. Em chỉ cần hoàn thành tốt đoạn đường của mình. Đừng áp lực bởi thành tích của người khác.
- Em hiểu rồi ạ. Em chạy đây thầy. Em chắc chắn sẽ vượt qua thành tích của chính mình trong năm ngoái.
- Cố lên!
Chỉ một lời động viên của thầy thôi mà có thể khơi dậy ý chí chiến đấu quật cường của em. Em chạy hết tốc lực. Lần đầu tiên, em chạy mà không quan tâm tới thứ hạng, không phải nhìn trước ngó sau xem bạn bè của mình đang ở đâu rồi. Nhờ vậy, em có thể thưởng thức vẻ đẹp của núi rừng. Em đã trải qua những giây phút thật tuyệt, tâm hồn em như được thanh lọc bởi sắc xanh của đất trời. Cùng một quãng đường nhưng em đã chạy nhanh hơn năm ngoái mười phút. Khi em về tới nơi thì dưới đất đã phủ toàn vụn pháo giấy, chắc ban tổ chức đã trao giải xong rồi. Bọn bạn em chắc cũng tới khu cắm trại chuẩn bị bữa trưa rồi. Chả có đứa nào đợi em cả, nhưng em không tủi thân, vì em trông thấy thầy Tâm vẫn đang đứng dưới gốc cây sồi. Em vui vẻ chạy đến bên thầy.
- Thầy! Thầy có tâm sự à?
Thầy lắc đầu. Em tò mò thắc mắc:
- Vậy tại sao thầy đứng đây một mình?
- Tôi muốn cổ vũ em.
Khoé mắt em rưng rưng. Thầy đưa cho em một bông hoa đào gấp từ giấy Origami siêu đẹp rồi quay người đi trước. Trên cánh hoa có dòng chữ:
“Giải thưởng dành cho sự nỗ lực.”
Sống mũi em cay xè. Cuộc đời em từ khi bị ba mẹ bỏ rơi tới giờ, chưa có giây phút nào dám ngừng nỗ lực, nhưng suốt ngần ấy năm trôi qua, cũng chưa từng có ai trao cho em giải thưởng nỗ lực. Giả bộ như mình đang ở sân khấu lớn, em gào toáng lên:
- Kính thưa Tiến sĩ Hoàng Bách Tâm, trưởng Ban giám khảo cuộc thi "Ai là người nỗ lực nhất?", kính thưa các vị khách quý trong tà váy trắng mộng mơ đang bay lượn ở đâu đây mà em không nhìn thấy, em rất lấy làm vinh dự khi nhận được giải thưởng đầy cao quý này. Đầu tiên, em xin cảm ơn bà ngoại vì đã cho em một mái nhà. Tiếp theo, em xin cảm ơn thầy Tâm vì đã luôn ở phía sau khích lệ em. Cuối cùng, em xin cảm ơn chính bản thân mình vì đã không bỏ cuộc. Vâng, nhà em quả thực ở sâu trong núi. Em nói năng chưa được khôn khéo, ứng xử đôi lúc còn ngây ngô. Em ôm trong mình hàng vạn khuyết điểm, nhưng em chưa từng nhụt chí, bởi vì em biết có một người vô cùng tài giỏi vẫn luôn tin tưởng vào em. Sau này, em có thể không phải là sinh viên đầu tiên đem lại vẻ vang cho trường Đại học Tâm An, nhưng em nhất định sẽ không để các thầy cô phải thất vọng về mình.
Em không nhìn thấy nét mặt của thầy Tâm, nhưng em tin rằng khoé môi thầy đang cong cong. Em khùng quá mà, chính em cũng không kìm được mà cười ngoác cả miệng. Em tung tăng chạy về khu cắm trại, bọn bạn thấy lạ liền buông lời trêu ghẹo:
- Ối dồi ôi! Có phải chị Na hiếu thắng đến mức cứ thua là khóc đấy không? Em hỏi khí không phải chứ sức mạnh siêu nhiên nào đã khiến chị dẫu về bét mà vẫn cười tươi như hoa hướng dương vậy?
- Sức mạnh của tình yêu chứ còn sức mạnh gì nữa? Tao đã bảo rồi, chị giờ sắp làm dâu nhà đại gia, chị thèm gì mấy cái giải chạy cỏn con?
- Công nhận. Chị vợt được anh Tú coi như trúng giải độc đắc rồi còn gì nữa?
Đùa chứ, đã không biết gì còn to còi, rõ ghét. Em ứ thèm tranh luận với tụi nó. Em thái cà tím thành lát mỏng, phết sốt hành, cuộn tròn lại rồi xiên vào que, đem đi nướng. Em để ý thấy thầy Huy toàn ăn mấy xiên thịt mà sinh viên nướng cho thầy Tâm thôi. Lúc em đặt chiếc đĩa có năm xiên cà tím nướng lên mâm của giảng viên, thầy Huy cũng theo thói quen định ăn chực, nhưng thầy Tâm lẳng lặng kéo chiếc đĩa về phía mình. Thầy Huy biết ý, thôi không chõ chẹ nữa. Thầy Tâm bình thản ăn đồ em nướng, em vui ghê lắm, trống ngực đập rộn ràng luôn.
- Bé Na! Bọn tao dựng sân khấu đâu ra đấy rồi đó, mày lên quẩy đi! Sáng chói lên đi cho lớp mình được mát mặt.
- OK, chị Đậu!
Gì chứ mấy khoản văn nghệ, em chưa bao giờ ngán cả. Em cướp mic của con Đậu, hứng khởi nói:
- Dạ, em xin chào quý thầy cô cùng toàn thể các bạn sinh viên của hệ Tài Năng ạ. Hôm nay, nhân ngày mây trắng, nắng vàng, cỏ xanh ngút ngàn, em xin phép đóng góp vài tiết mục văn nghệ để bữa trưa của thầy cô và các bạn thêm phần ngon miệng ạ.
Em hát tổng cộng năm bài. Trước khi trình bày bài hát cuối cùng, em có lời nhắn gửi riêng:
- Riêng bài hát "Ở bên em, cổ vũ em" viết bởi Na Xinh, em xin đặc biệt gửi tặng một người đã luôn âm thầm đứng phía sau cổ vũ cho em. Nhờ vào sự khích lệ của người đó, em có thể vượt qua mọi bão giông. Nhờ vào sự dìu dắt của người đó, em trở nên tuyệt vời hơn cả cô sinh viên Niên Ý trong tưởng tượng của em nhiều năm về trước...
“Mỗi khi bước chân em chững lại,
em mỏi mệt,
em tuyệt vọng,
em muốn bỏ cuộc,
anh lại âm thầm bước đến bên em.
Không sao đâu,
không sao đâu,
sẽ không sao cả,
đó luôn là điều anh thủ thỉ với em.
Em đã khóc, em đã chơi vơi,
nhưng không sao cả,
bởi vì vẫn luôn có anh đứng phía sau em.
Bởi vì có anh cổ vũ,
em mạnh mẽ hơn cả bão giông.
Bởi vì có anh dìu dắt,
em rực rỡ hơn cả nắng mai.”
Kết thúc bài hát, tất cả mọi người cùng vỗ tay nhiệt tình, tươi cười khen em là sơn ca của núi rừng. Chỉ riêng thầy Tâm không nói gì cả, sống mũi thầy hơi đỏ. Nước mắt của em vô thức trào ra. Em nghĩ thầy đủ tinh ý để biết em hát tặng thầy. Thật hạnh phúc vì trên đoạn đường đầy chông gai, em có thầy dẫn lối. Đôi lúc em tự hỏi nếu như thầy có thể đồng hành cùng em xuyên suốt những năm tháng sinh viên, liệu em có vấp ngã? Rồi em lại cảm thấy em không đủ tư cách để đặt ra câu hỏi như vậy, bởi vì em cần phải chịu trách nhiệm cho sự ngu dốt của mình, em nên dành thời gian để chăm sóc hai con thật tốt thay vì hoài niệm về một quá khứ đẹp như mơ.
Cuối tháng Sáu, em kết thúc năm hai với điểm tổng kết chỉ thua con Đậu. Em và nó vinh dự được đại diện trường Tâm An tham dự cuộc thi "The Best Content Creator". Thầy Tâm, thầy Huy, cô Huệ, cô Quỳnh cũng vào Đà Nẵng để hỗ trợ tụi em. Đó là lần đầu tiên em được đi máy bay nên em hào hứng ghê lắm. Mặc dù em chỉ được giải Nhì, so với con Đậu giành giải Nhất thì có chút thua kém, nhưng chuyến đi đó cực kỳ nhiều kỷ niệm đẹp, có thể nói là chuyến đi đáng nhớ nhất trong thời sinh viên của em. Hôm về Hà Nội, em và con Đậu mời bạn bè ra quán chè khao giải, thằng Đạt sồn sồn hỏi chuyện:
- Chúng mày nhận được email của thầy Tâm chưa?
Con Đậu thở dài đáp:
- Rồi. Tối qua, đọc email của thầy xong, tao khóc quá trời. Tự dưng thầy lại đi Mỹ làm gì không biết? Chán ghê!
Con Kẹo an ủi:
- Thầy có công việc bên đấy mà, mày phải thông cảm cho thầy tí chứ. Thầy đã trao đổi với thầy Huy rồi, thầy Huy đồng ý làm giảng viên hướng dẫn của nhóm mình đó. Bọn mày thấy sao?
Thằng Kiên thêm nếm:
- Còn thấy sao nữa? Tốt quá chứ sao? Bình thường, lẽ ra tụi mình phải tự liên hệ tìm thêm giảng viên hướng dẫn, nhưng đằng này thầy Tâm lại lo chu đáo hết rồi. Với cả thầy Tâm cũng có bỏ rơi nhóm mình đâu, thầy bảo sau này nếu có vấn đề gì cứ thoải mái viết email trao đổi với thầy. Có hai giảng viên hướng dẫn cũng hay mà, tụi mày nghĩ tích cực lên.
- Nhưng tao muốn thầy Tâm làm giảng viên hướng dẫn chính cơ.
Con Đậu gào lên. Con Kẹo động viên:
- Cố lên mày. Thầy Tâm bảo nếu công việc thuận lợi, thầy sẽ chỉ qua Mỹ một năm thôi. Chương trình của tụi mình có bốn năm, tính ra tụi mình chỉ không được đi cùng thầy năm ba, còn năm cuối thì có khi vẫn được làm đồ án tốt nghiệp với thầy đó. Na thấy tao nói đúng không?
- Đúng.
Em sợ chúng nó phát hiện ra thầy không hề gửi email cho em thì em bị quê nên em đáp đại cho xong chuyện. Em cứ ngỡ thầy cũng quý em, ai ngờ nhóm có năm đứa, thầy gửi email thông báo đi Mỹ cho bốn đứa, chỉ mình em bị ngó lơ. Em buồn lắm mấy chị ạ, buồn mà buốt cả tim luôn ý.