Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [5]
…
Sao thầy chưa làm gì em mà em đã tưởng như có người đang kề dao vào cổ mình thế các chị nhỉ? Em nhanh mồm nhanh miệng bảo:
- Không đâu thầy ơi. Em không còn gì để tâm sự với cái thằng này đâu ạ. Giảng đường chứ có phải cái chợ đâu mà buôn dưa bán lê. Học thôi thầy ơi.
Em còn ghé tai thằng Tú cảnh cáo:
- Năm phút nữa mà mày không biến khỏi giảng đường thì mày chết với bà!
Thằng Tú uể oải đứng dậy chào:
- Con chào cậu Tâm, con về.
Gì vậy? Cậu Tâm? Thằng điên! Chắc thấy thầy em sang nên nó bắt quàng làm họ đây mà. Thôi kệ nó đi, em phải nghe giảng đây. Nỗi sợ lớn nhất của em khi ngồi trên ghế nhà trường là bị thầy cô ghét bỏ. Giờ ra chơi, em chạy vù ra quán nước mua một túi cóc rồi đem lên giảng đường nịnh thầy Tâm:
- Thầy! Thầy! Bữa nay, thầy giảng bài nhiều có rát họng không? Em mời thầy làm miếng cóc cho tinh thần nó sảng khoái, chấm tí muối tôm là hết sảy con bà Bảy đấy ạ!
Cái Dung chửi em:
- Con điên! Mày làm như thầy là đàn bà không bằng mà mời thầy ăn cóc chấm muối tôm?
- Ừ nhỉ? Tí thì em quên mất. Em đoảng quá. Vậy hay em chạy đi mua cho thầy cốc bia hơi nhé! Em sẽ mua cho thầy cả đĩa lạc luộc luôn! Thầy uống ngụm bia xong tỏm tẻm củ lạc là nhất rồi.
Em đề xuất. Thằng Đạt mỉa mai:
- Thầy đang ở trên giảng đường, phong thái đĩnh đạc, anh tuấn rạng ngời thế kia mà mày đòi tống bia với lạc vào mồm thầy hả con dở? Đùa chứ cái con này chỉ được IQ tạm ổn thôi chứ EQ của nó khẳng định âm vô cực.
- Ừ, mày nói cũng có lý. Thế tao phải mua gì cống cho thầy Tâm để thầy bớt ghét tao chúng mày nhể? Tao sợ thầy thù tao xong cuối kỳ chấm thi thầy cho tao rớt thì chít. Mất bà cái học bổng chứ đùa đâu.
Rồi! Xong! Lại một pha miệng nhanh hơn não các chị ơi. Bọn bạn ái ngại nhìn em, như thể muối nói đời mày xong rồi con ạ. Em chỉ mong có cỗ máy quay ngược thời gian thôi, tiếc rằng không có nên em đành bảo:
- Kiểu em còn trẻ người non dạ nên em cứ có những nỗi lo hâm hấp ý, thầy đừng giận em nha thầy Tâm đẹp trai nhất hệ ngân hà!
Thầy không nói chuyện với em mà dặn chung cả lớp:
- Tụi em cứ làm bài tốt thì sẽ được điểm cao thôi, không phải lo lắng gì cả.
Bọn lớp em vâng vâng dạ dạ rồi ồ ạt đi lên bục giảng hỏi bài thầy. Thầy Tâm tốt lắm, ai hỏi gì thầy cũng nhiệt tình chỉ dạy. Tự dưng, em thấy tủi thân, chắc do em bị thiếu thốn tình thương từ nhỏ nên hơi nhạy cảm. Trong một đám đông mà mọi người cứ nói chuyện với nhau xong không ai thèm ngó ngàng tới em là em dễ bị chạnh lòng lắm. Không biết thầy Tâm nghĩ gì về em nữa? Liệu thầy có hiểu nhầm em là loại con gái ham chơi, mải yêu đương, bỏ bê học hành không? Nếu thầy nghĩ thế thật thì oan cho em quá! Em nhìn bọn nó được thầy quan tâm mà tâm trạng xuống dốc không phanh. Chả biết là thầy tinh ý nhận ra em buồn hay thầy chỉ tình cờ hỏi:
- Bài hôm nay có chỗ nào em chưa hiểu không?
Tâm trạng em lại như được lên dốc. Em hí hửng chạy vụt lên chỗ thầy, ríu rít hỏi hết cái này đến cái kia, xong còn tranh thủ tâm tình:
- Không phải em mải yêu đương rồi bỏ bê học hành đâu thầy ạ. Tại cái thằng đó cứ bám theo em ý chứ… em… chưa có người yêu ạ.
Thầy không bình luận gì cả, nhưng chẳng hiểu sao nói ra được em thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Thế nhưng tan học bắt quả tang thằng Tú hâm chưa chịu về trường, em lại “chíu khọ”.
- Mày thích cậu tao hả?
Nó tò mò tra khảo. Em hất hàm hỏi lại:
- Cậu nào?
- Cậu Tâm chứ còn cậu nào?
- Cậu Tâm… thầy tao á?
- Ừ… thầy mày… cậu tao.
- Xạo! Thằng mất dạy như mày tuổi gì đòi làm cháu thầy tao?
- Cháu thật mà. Lúc nãy, mày không nghe tao chào cậu hả? Nếu không đúng thì thầy mày phải nhắc nhở rồi chứ, nhưng mày có thấy cậu tao nói gì không?
- Ừ nhỉ?
- Nhỉ nhỉ cái con khỉ! Tao thấy mày mua cóc cho cậu tao đấy. Khai mau! Mày mê cậu tao rồi chứ gì?
- Điên! Thầy tao có công dạy dỗ tao nên người, tao mua cho thầy túi cóc cảm ơn cũng không được hả?
- Vậy à? May quá! May mà mày khác người, chứ mày mà thích cậu tao chắc tao không có cửa luôn. Thề với mày là gái bu cậu tao nhiều như ruồi bu mật. Gớm, cứ mỗi lần nhà bà ngoại tao có cỗ là y như rằng cái mâm của cậu tao thất thủ.
- Mày cứ nói quá!
- Tao nói điêu tao làm chó. Ở bên nhà ngoại tao ý, đố ai dám động vào cậu tao nha! Cậu tao chỉ cần xước một cái móng tay thôi cũng đủ khiến bà ngoại tao ối dồi ôi luôn rồi, có mà bà lại lồng lên như một con sư tử Hà Đông, đòi vả chết đứa nào dám làm tổn thương con trai bà. Chuyện, bà đẻ mãi mới được thằng quý tử mà.
- Bà mày đẻ mấy người con mà mày kêu đẻ mãi?
- Bà tao đẻ bảy gái và một trai. Cậu tao là con út. Mẹ tao là chị ba. Mẹ tao học dốt nhất nhà nhưng do đẹp gái nên vẫn lấy được chồng tài năng. Bác cả giống cậu út, cùng lấy bằng Tiến sĩ ở Harvard, nhưng bác cả không về nước mà lấy chồng bên Mỹ xong định cư ở bên đó luôn. Bác hai bây giờ mới làm Tiến sĩ Sinh học ở bên Pháp, tại học xong Thạc sĩ bác bận đẻ nên sự nghiệp bị ảnh hưởng đó mày. Dì tư và dì năm làm cho ông ngoại. Dì sáu hát dở nhưng được ông ngoại cho tiền mua bài hay của các nhạc sĩ hot, rồi ông cũng đổ một núi tiền để thuê người chỉnh giọng và truyền thông cho dì nữa nên bây giờ dì cũng khá nổi tiếng. Dì bảy...
Em chịu không nổi, em ngắt lời nó luôn:
- Thôi tao ạ mày! Tao hỏi có một câu thôi mà sao mày trả lời lắm thế? Tha cho tao đi!
- Người ta quý người ta mới chia sẻ chứ. Mày đúng là vô duyên.
- Kệ tao.
- Không kệ được. Mê rồi. Tối đi xem phim với tao đi.
- Tối tao phải đi làm thêm.
- Có suất chiếu muộn mà, hẹn mày lúc tan ca nhé.
- Thôi, mệt lắm.
- Giúp tao đi mà. Nếu mày không đi, tao sẽ thua cá cược.
- Á à! Bà mày biết ngay mà. Ngay từ đầu, bà đã chả đi guốc trong bụng mày rồi.
- Ừ. Bà giỏi.
- Mày cược cái gì? Cá với ai?
- Tao cá với thằng bạn mười triệu là tao sẽ hẹn hò được với mày trước mười hai giờ đêm nay. Mày giúp tao đi. Vụ này không phải vấn đề tiền nong mà nó còn là danh dự của một thằng đàn ông nữa, mày hiểu không?
- Thôi được rồi, nể tình mày về quê thăm bà tao ốm, tao sẽ giả bộ hẹn hò với mày. Tiền thắng cược cưa đôi. Nhưng là hẹn hò giả nên mày tem tém cái mồm giúp tao với nhé, đừng phô trương cho cả thế giới biết.
Rõ ràng thằng Tú đã đồng ý với em rồi mà nó lại dám nuốt lời. Buổi tối, em vừa tháo tạp dề, nó đã hét toáng lên:
- Bé Na yêu của anh Tú ưi!!! Đi hẹn hò với anh nào bé ưi!!!
Điên mất! Cái giọng to như cái loa phát thanh thế kia thì chắc cả quán nghe thấy hết rồi. Em vội vã chạy lên phòng VIP27 trên tầng hai. Thấy em, thầy Tâm bình thản đặt đũa xuống chiếc kệ nhỏ. Có đặt mỗi đôi đũa thôi mà cũng tao nhã quá trời, cứ như kiếp trước là người của hoàng tộc không bằng.
- Thầy! Thầy đừng hiểu nhầm em nha thầy! Những gì em nói với thầy là thật đấy ạ. Em chưa có người yêu, đối với em việc học vẫn là quan trọng nhất. Em và thằng Tú chỉ hẹn hò giả thôi... tại nó cá cược với bạn nên em giúp.
Thầy từ tốn bảo:
- Em là sinh viên đại học rồi chứ không phải là trẻ lên ba. Chuyện riêng tư của em, không cần phải báo cáo với tôi.
Đáng nhẽ em phải vui mới đúng. Ở tuổi của bọn em có đứa nào thích bị quản đâu? Càng được tự do, càng thích. Đôi lúc bà ngoại em dặn dò nhiều quá, em còn khó chịu ra mặt. Thế mà chả hiểu sao nghe thầy Tâm bảo vậy, em lại bị tủi thân, xong em cứ thấy buồn buồn kiểu gì ý. Em bị hâm nhỉ các chị nhỉ?