Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [14]
…
Thầy Tâm chả thèm đôi co với em, thầy đúng kiểu tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Em buồn bực về chỗ trút giận lên con Đậu:
- Gớm! Được tặng có cái khăn thôi mà mặt mày hơn hớn cả lên.
Em cũng hơn hớn y như vậy mà em lại xỉa xói người khác, em tự thấy mình xấu tính ghê. Con Đậu giãy nảy bảo:
- Điên hả? Ai tặng? Khăn chị mày tự thêu hẳn hoi đấy!
- Tự thêu mắc mớ gì vừa cầm khăn vừa liếc thầy?
- Thì biết đâu thầy chú ý, xong thầy khen tao vừa học giỏi vừa thêu đẹp, tao lại vui cả ngày. Mày thấy sao? Xem ra xét về nữ công gia chánh, tao cũng ra gì và này nọ phết nhỉ?
Ui! Em quê ứ chịu được luôn ạ! Cái tính nhanh ẩu đoảng làm hỏng bao nhiêu việc mà mãi không chừa được. Ôi! Em tiếc cái khăn mùi soa của thầy Tâm quá đi thôi, mà đồ đã trả rồi, nhục không đòi lại được. Em đau khổ quá mấy chị ơi. Em cố nở nụ cười thảo mai, khen con Đậu khéo tay nhưng lòng em tràn trề nước mắt. May mà vào tiết luôn, thầy cho tụi em thảo luận tình huống nên em cũng tạm quên đi sự ngu dốt của mình.
“Giả sử bạn là ca sĩ nổi tiếng, bạn vừa ra MV có lượng tương tác khủng. Tuy nhiên, bạn bị kẻ xấu dùng truyền thông bẩn để bôi nhọ, hạ uy tín và đỉnh điểm là trào lưu kêu gọi tẩy chay MV. Hãy đề xuất phương án xử lý khủng hoảng truyền thông.”
Chủ đề hot nên bọn lớp em bàn luận cực kỳ sôi nổi.
- Tao mà không làm gì sai thì có mà tao tế sống tất cả những đứa láo lếu dám bịa chuyện hạ uy tín của tao. Phải dạy cho cái lũ mất nết đấy một bài học thì chúng mới bớt ngông cuồng.
- Ối dồi ôi! Mày nằm mơ giữa ban ngày hả? Những đứa vừa ngu vừa ác thì vĩnh viễn không bao giờ cải tạo được. Mày tế nó chỉ tổ khiến nó có cớ giãy đành đạch lên ăn vạ thôi.
- Thế hay mình viết một bài thật chi tiết với giọng văn uyển chuyển mềm mại để kêu oan?
- Thôi tao ạ mày. Nó đã ghét thì nó cần gì biết mày oan, nó chỉ cần dìm mày thôi.
- Thật hả? Ngang ngược vậy á?
- Ôi dào! Tao còn lạ gì cái nết anti nữa. Một khi máu sân si đã nổi lên thì mày thở thôi cũng sai rồi chứ nói gì đến việc MV đang nổi rần rần.
- Thằng Đạt nói đúng đấy. Mày càng hot, càng được fan thương thì những đứa chơi xấu mày lại càng cay thôi.
- Công nhận. Cứ mong kéo người ta xuống mà người ta ứ xuống, còn mình thì mất thời gian nghĩ kế bẩn nên chẳng ra được cái MV nào, thế thì lại chả cay. Cay hơn ăn ớt hiểm!
- Thôi, thế hay xin lỗi?
- Khùng hả? Có lỗi đâu mà xin?
- Thì cứ thảo mai xin lỗi đại cho xong chuyện.
- Còn khướt mới xong, rồi kiểu gì cái lời xin lỗi của mày cũng sẽ được đem ra mổ xẻ thôi, chắc chắn sẽ có một loạt bài tế mày xin lỗi chưa đủ chân thành.
- Tao nghĩ nên chơi chiêu im lặng là vàng.
- Mày có chắc là vàng không? Hay là đi đâu mày cũng có thêm cái biệt danh “con hến hèn hạ” hả?
Tụi em đứa nào cũng khăng khăng cho rằng phương án của mình là tốt nhất. Con Đậu đợi mọi người tranh luận chán chê xong mới ỏn ẻn đưa ra nhận định riêng:
- Thưa thầy, em cảm thấy vạn sự chỉ là tương đối, phương án tốt nhất với người khác chưa chắc đã phù hợp với chính mình. Nếu thứ ta coi trọng là danh tiếng, cho dù trái tim đã nát tươm, vẫn phải nhẫn nhịn để giữ hình ảnh. Nếu thứ ta coi trọng là vật chất, ta có thể lợi dụng truyền thông bẩn để đẩy tương tác, thu về mối lợi lớn. Nếu cả danh tiếng và vật chất cùng xếp sau cảm xúc, ta chỉ cần tập trung chữa lành những vết xước trong tim.
Ánh mắt thầy Tâm tràn ngập niềm tự hào, thầy khen ngợi con Đậu:
- Rất tốt.
Eo ôi! Nhất Đậu nha Đậu! Học trò cưng của thầy Tâm có khác, lại sáng chói loá như cái bóng đèn cao áp rồi. Mấy chị có biết những đứa không tham dự kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông nhưng vẫn ngồi chễm chệ trong hệ Tài Năng của trường Đại học Tâm An như con Đậu thì thuộc dạng gì không ạ? Vâng, hiển nhiên, đó chính là tuyển thẳng. Từ hồi lên cấp ba, em đã luôn ngưỡng mộ những anh chị có giải Quốc gia. Ngặt nỗi, tư chất của em không đủ nên mặc dù học ngày học đêm, em vẫn không được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của tỉnh. Ngày ấy, em khóc sưng cả mắt. Em ước giá như em may mắn hơn một chút thì những gì em mong muốn đã ở trong tầm với của em rồi. Tuy nhiên, bây giờ em lại có suy nghĩ khác. Em chấp nhận rằng năng lực của em tại thời điểm đó chỉ có vậy thôi, nếu may mắn được lọt vào đội tuyển thì cũng chưa chắc em đã theo kịp các bạn. Liệu em có chịu được áp lực? Rồi nhỡ thi học sinh giỏi Quốc gia không đạt giải thì em có đủ sức để tiếp tục ôn thi Đại học không? Hay lại xôi hỏng bỏng không hết? Có những người sở hữu thiên phú, chỉ một bước đã có thể nhảy vọt lên tận mây xanh, cũng có những người như em, chăm chỉ từng ngày, nỗ lực từng phút, bước từng bước thật vững vàng để tiến tới cái đích của mình. Chị nào đang bị áp lực đồng trang lứa thì hãy thả lỏng một chút nhé. Nếu các chị đã cố gắng hết sức thì cứ bình thản đón nhận kết quả thôi. Vạn sự tuỳ duyên, nếu duyên chưa tới mà cứ cố cưỡng cầu, chỉ e sẽ rơi vào vòng xoáy khổ đau. Em thở dài khen con Đậu:
- Sướng nhờ! Suốt ngày đọc ngôn tình mà vẫn học đỉnh. Cẩn thận có ngày ảo tưởng mình là nữ chính thì chít mày nha con.
- Chít là chít thế quái nào được? Chị mày mất công phấn đấu cả tuổi trẻ, chị xinh đẹp, chị giỏi giang, chị rực rỡ thì đứng giữa một bầy lười biếng chỉ thích dành cuộc đời mình cho việc sân si, chị chắc chắn nổi bật nhất rồi. Vai chính hiển nhiên phải để chị gánh!
Em tự thấy mình nông cạn quá. Con Đậu nói đúng, những cô gái nổi bật sẽ luôn có nhiều sự lựa chọn. Thay vì phải ngồi ảo tưởng như những kẻ thất bại, họ luôn được hàng tá người xuất chúng theo đuổi. Em cũng muốn nổi bật. Em cũng muốn được sánh bước bên một chàng trai ưu tú. Hết tiết, em chạy vù lên phòng tự học. Tất cả các lớp trong hệ Tài Năng đều có phòng tự học riêng, mở cửa 24/24 để phục vụ sinh viên. Vì em vẫn đang ở trong khuôn viên trường nên học đến mấy giờ sáng cũng được, chứ em đi chơi xa mà mười hai giờ đêm chưa vác cái mặt về thì xác định là ngủ ngoài đường luôn ạ. Đứa nào ham chơi ngủ bên ngoài trên ba đêm một tuần thì cũng xác định ban quản lý sẽ báo trực tiếp cho giảng viên hướng dẫn. Giảng viên hướng dẫn của trường em không chỉ hướng dẫn đồ án tốt nghiệp mà còn theo sát tụi em trong suốt thời sinh viên, đó cũng là người sẽ chịu trách nhiệm trao đổi với gia đình sinh viên khi sự cố xảy ra. Tâm An có chế độ đãi ngộ giảng viên rất tốt. Toà nhà C ở gần ký túc xá B1 có tất cả hai mươi tầng, mỗi tầng gồm mười studio khép kín, thiết kế theo phong cách Bắc Âu, dành riêng cho giảng viên. Thầy Hiệu trưởng khuyến khích các thầy cô nếu qua đêm ở trường thì buổi tối ghé qua phòng tự học một chút để giúp đỡ sinh viên. Phòng tự học hôm nay đông nhất lúc tám giờ tối, đến tầm mười rưỡi thì mọi người bắt đầu thu dọn sách vở về dần. Mười một giờ, trong phòng chỉ còn em và thầy Tâm, nhưng hai thầy trò mỗi người ngồi một góc làm việc riêng. Mãi đến lúc chuẩn bị về, thầy mới nhắc nhở:
- Muộn rồi đó em.
- Có muộn đến mấy thì cũng phải cố thôi thầy ạ, không cố thì còn khướt mới được trở thành học trò cưng của ai đó.
Em nói lẫy. Thầy lịch sự bảo:
- Ừ, vậy em ở lại học bài cùng các bạn cho vui!
Em ngơ ngác thắc mắc:
- Ơ? Bạn nào cơ ạ? Trong phòng làm gì có ai ngoài em và thầy?
Thầy chau mày hỏi em:
- Em không nhìn thấy các bạn thật hả?
Giọng em hơi run run:
- Dạ... không ạ...
- Thật?
- Dạ, em ở trước mặt thầy không dám gian dối ạ.
- Ngay cả hai bạn mặc váy trắng, tóc dài tới gót chân đang ngồi đọc sách bên cạnh em, em cũng không thấy sao?
- Không... em không thấy gì hết cả...
Em sợ xanh cả mặt rồi mà thầy vẫn bình thản động viên:
- Không sao em ạ. Bây giờ chưa thấy nhưng có khi nửa đêm sẽ thấy. Thôi thì đã mất công ở lại phòng tự học, tụi em cố gắng giúp đỡ nhau cùng tiến bộ nhé!
Thầy đi luôn không lời từ biệt, em hoảng quá gào thét ầm ĩ:
- Không! Thầy ơi! Không! Thầy đợi em với!
- Thầy ơi! Hôm nay, em học nhiều lắm rồi, em không cần tiến bộ thêm nữa đâu!
- Ơ kìa? Chân thầy dài thì thầy bước chậm thôi chứ! Thầy cứ đi phăng phăng như thế là thầy không tôn trọng những người chân ngắn như em đâu.
- Ơ hay cái ông thầy này buồn cười nhỉ? Mang tiếng là giảng viên hướng dẫn mà bỏ rơi sinh viên vậy à?
- Thầy! Thầy cứ như vậy, tình thầy trò liệu có bền lâu?
Thầy Tâm ứ chịu dừng lại đợi em gì cả, nhưng bữa nay thầy đi bộ, em chạy hết tốc lực rồi cũng đuổi kịp được thầy.
- Hai cái bạn mặc váy trắng ngồi cạnh em kỳ ghê thầy nhỉ? Phận làm con ma không bay lượn đây đó cho sướng, học hành làm chi không biết?
- Vạn vật trên đời đều cần trau dồi để phát triển.
- Vậy hôm nay thầy cũng tới phòng tự học để trau dồi bản thân ạ?
Thầy gật đầu. Rất nhiều năm sau, em cũng hỏi sếp một câu tương tự:
- Sếp! Sếp! Sếp lại đang trau dồi bản thân ạ?
Sếp nhẹ nhàng trả lời em:
- Không, hôm nay, tôi chỉ trau dồi bản thân đến chín giờ thôi.
- Vậy sếp làm gì ở công ty mà còn chưa về? Mười một giờ rồi đó sếp ơi!
Sếp nhìn em, cái nhìn tưởng chừng thiêu rụi trái tim em. Khoé môi sếp hơi cong cong, sếp tỉnh bơ bảo:
- Tôi đợi em.