Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [12]
...
Hiển nhiên là em chỉ có gan nghĩ láo chứ em đâu dám nói láo trước mặt sếp. Mất việc như chơi chứ đùa à. Tính em cũng yếu mềm lắm cơ, đi làm lo phật lòng sếp, hồi sinh viên thì sợ thầy có cái nhìn không tốt về mình. Thầy vừa đèo em ra khỏi vườn đào, em đã tỏ vẻ tế nhị đề nghị:
- Thầy! Thầy thả em ở bến xe buýt là được rồi ạ.
Rõ ràng thầy làm theo ý em nhưng em lại thấy không vui. Em quên béng luôn lời bà dặn con gái phải giữ ý, em nhanh nhảu bảo:
- Còn tận ba phút nữa xe buýt mới tới cơ thầy ạ. Đợi lâu quá em sợ về muộn, ký túc xá đóng cửa thì toi.
Nói xong em mới nhận ra mình bị ngơ nặng, đợi ba phút rồi đi xe buýt thì vẫn nhanh hơn đi xe đạp chứ. Thế nào mà thầy cũng không bắt bẻ gì cả, thầy chỉ bảo:
- Tận ba phút thì có hơi lâu thật.
Ơ hay? Thầy cũng bị ngơ theo em rồi à? Kiểu gần mực thì đen luôn rồi á mấy chị, chắc nói chuyện với em một lúc xong não bộ của thầy cũng chậm luôn rồi đấy. Em kệ luôn, em chớp thời cơ nhảy lên xe. Thầy chẳng hề mắng em tự nhiên như ruồi, chỉ hiền hiền đưa em về. Chả biết chỗ các chị thế nào chứ xung quanh ký túc xá trường em có ti tỉ xe bán đồ ăn dạo. Năm ngoái còn có mấy xe bán sách giả nữa cơ ạ, em bị lừa mua hơn chục quyển mới cay chứ. Em rủ con Kẹo đi gõ cửa hết tất cả các phòng trong ký túc xá để cảnh báo mọi người. Được cái sinh viên trường em có ý thức rất cao, mấy xe sách giả bị ế xong mất hút luôn. Bây giờ chỉ còn mấy xe bán sách thật thôi ạ, làm ăn tử tế thì mới tồn tại được lâu chứ. Em mê sách lắm, em mê cái mùi thơm của giấy, mê cảm giác chạm vào từng trang sách, mê cả những điều tuyệt diệu mà sách đem lại cho em.
Anh Linh khuyên em nên chịu khó đọc sách trong thời gian rảnh thay vì bỏ phí hàng giờ đồng hồ mỗi ngày để lang thang trong các hội nhóm tiêu cực trên mạng xã hội. Mấy năm sinh viên tưởng dài nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại nhanh lắm, đừng để khi người khác đã đạt được tất cả những thứ họ muốn rồi, mình vẫn chỉ là một kẻ vô danh ôm trong tim nỗi ẩn ức của sự thất bại. Chị Thảo dặn em rằng nếu có kẻ nào chơi bẩn em thì em càng phải nỗ lực để giỏi hơn, thành công hơn và rực rỡ hơn nó. Bởi vì đối với những viên đá xấu xí chuyên đi cản đường người khác, thành công của em chính là nỗi đau vạn kiếp của chúng. Em vui vẻ kể cho thầy Tâm nghe lời răn dạy của anh chị. Thầy lo em nói nhiều khát nước hay sao mà mua cho em một cốc trà sữa. Đồ uống ở khu sinh viên so với mặt bằng chung thì không đắt, nhưng em vẫn ngại ngùng đề nghị:
- Thầy cho em gửi tiền ạ.
- Không cần, tôi mời em.
- Thôi, lương thầy có ba cọc ba đồng, thầy tiết kiệm đi để sau này còn lấy vợ ạ.
Em khuyên nhủ. Thầy chau mày hỏi:
- Phải có tiền mới lấy được vợ hả em?
- Vâng thầy, tiền sính lễ, tiền cỗ cưới, tiền thuê váy cưới, tiền trang điểm… ôi trăm thứ bà giằn thầy ơi!
- Sao em bảo tôi có thể tận dụng nhan sắc của mình để lấy vợ giàu?
- Thì là thế! Nhưng không lẽ có mỗi cái sính lễ thầy cũng để vợ lo à? Rồi hàng xóm láng giềng người ta cười cho thối mũi.
- Vậy hả em? Sợ thật đấy!
Thầy kêu sợ mà giọng thầy cứ bình thản như kiểu trêu em ý. Em nhét tiền tờ hai mươi nghìn vào túi áo thầy rồi nghiêm túc phân tích:
- Chị em phụ nữ thì rõ ràng có nhiều chuyện thiệt thòi, nhưng đàn ông cũng có những áp lực riêng của các anh. Nói chung đã là con người sống trên đời thì ai cũng cần cố gắng thầy ạ. Thôi, em xin phép thầy em lên phòng, thầy về cẩn thận nha.
Em về đến phòng mới phát hiện ra trong túi áo mình có tờ hai mươi nghìn. Ghét thầy ghê, thầy trả lại lúc nào mà nhanh thế?
- Ối dồi ôi! “Tà tữa”! “Tà tữa” chúng mày ơi!
- Eo ui! Cái mồm kêu ghét anh Tú mà vẫn cái mồm đấy hút trà sữa của anh cứ chùn chụt chùn chụt ra ý.
- Bé Na giờ đã không còn là bé Na của ngày xưa nữa rồi. Người ta cũng biết học nấu cơm nè, biết đi hẹn hò nè, rồi có khi người ta còn biết “chống lầy” nữa cơ.
Cái bọn phòng em chỉ giỏi suy diễn linh tinh. Em tức mình đính chính:
- Các chị không biết thì các chị ngậm mồm lại cho nó sang đi! Trà sữa nào của thằng Tú? Vớ vẩn.
Con Kẹo vặn vẹo:
- Thôi. Im ngay! Khỏi làm màu! Bà mày chả biết thừa rồi! Rõ ràng đi hẹn hò với thằng Tú, trà sữa không nó mua thì ma mua cho mày hả? Khai mau! Mê nó rồi chứ gì?
Con Mía cảm thán:
- Gớm! Bé Na cứ chê ỏng chê eo anh Tú cho lắm vào, rồi cũng ngả nghiêng nghiêng ngả vào lòng anh thôi. Tình hình này có khi tuần sau tao phải kiếm việc làm thêm gấp chứ đi ăn cưới nhà đại gia mà bỏ phong bì có hai cành lại sợ hơi phèn!
- Thôi con lạy mấy mẹ! Chả biết cái cóc khô gì mà làm như nhà thông thái không bằng. Bà mày mà phải bước chân vào nhà thằng Tú thì chắc kiếp trước tao cũng gây nghiệp lắm ý chứ chẳng vừa. Bố khỉ cái loại “mama boy” chính hiệu, chả có cái vẹo gì cũng mách mẹ.
Em vừa dứt lời thì con Su lồng lên như một con sư tử bị nhốt vạn năm mới xổng chuồng. Nó chửi em như hắt nước vào mặt:
- Mách mẹ thì đã làm sao? Mày không được mẹ thương nên mày ghen với thằng Tú hả? Cái loại hẹn người ta xong tỉ năm sau mới vác mặt đến như mày chưa bị đấm cho sưng mỏ là may rồi, không biết hối lỗi thì thôi, còn đi nói xấu nạn nhân, rõ tởm!
Em bực mình gào lên:
- Gì mà mày căng thế? Thằng Tú lại nhắn tin tỉ tê gì với mày rồi hả? À! Bây giờ thì tao đã hiểu! Nó không chỉ có mẹ An, nó còn có mẹ Su nữa nha! Được hai mẹ bênh thế này thì nhất anh Tú!
Con Su điên người nắm tóc em doạ nạt:
- Mày có tin tao ném mày xuống tầng một không hả?
- Tao lại sợ mày quá cơ! Mày giỏi mày ném hộ chị cái! Chả biết đứa nào rơi xuống trước đâu em ạ!
Con Kẹo nhảy vào can ngăn:
- Thôi! Tao lạy hai đứa mày! Muốn quản lý lên rồi viết bản kiểm điểm cả lũ à? Con Na ngậm mồm lại cho sang. Cả con Su nữa, con Na chỉ tám chuyện vui thôi mà sao mày nhạy cảm quá vậy?
- Mày thân với nó thì chả bênh. Nó chê thằng Tú mách mẹ, thế có chuyện gì nó không mách mày hả? Đúng là chó chê mèo lắm lông. Cái ngữ mất dạy như con Na phải bị trai cho leo cây cả ngày mới sáng mắt ra.
Con Su chỉ trích em xong nó lại lăn ra khóc rưng rức hại em hoang mang dễ sợ. Phòng em có bốn đứa, Kẹo, Mía, Su và em. Khu B6 toàn nữ, tuy người ngoài không được phép ở lại qua đêm nhưng người trong cùng khu thi thoảng qua phòng của nhau xem phim xong ngủ lại cũng chẳng ai cấm. Con Su giận em, nó ôm chăn gối sang phòng 210 ngủ rồi. Đổi lại, con Giấy qua phòng em, nhưng nó chê giường con Su như cái ổ chuột nên nằm ôm con Mía tám chuyện rôm rả. Tuần này là tuần lễ húp cháo chửi hay sao ý, khách đến quán ăn cơm thôi mà cũng ngứa mắt với em. Khổ, em có làm gì đâu cơ chứ, em chỉ nhẹ nhàng nhắc con Lu Lu không được livestream trong quán thui mừ nó cũng quát ầm lên:
- Mày im đi! Quản lý quán cơm còn chưa lên tiếng thì con nhân viên quèn như mày không có cửa ý kiến, nghe chửa?
Em sôi máu đôi co:
- Ừ, bà mày chỉ là con nhân viên quèn thôi đấy, thì sao? Ít ra tao cũng không bẩn đến mức tự giật tóc mình bỏ vào đĩa đậu sốt cà chua rồi vu vạ cho quán cơm nhà người ta để câu tương tác.
Con Lu Lu ăn vạ luôn trên live:
- Đấy! Các cậu xem! Đồ ăn thì dở, nhân viên thì đổ điêu vu vạ cho khách, sợ ghê ý! Lu Lu chưa bao giờ có trải nghiệm tệ như vậy luôn. Tháng trước, Lu Lu kêu gọi mọi người tẩy chay quán cơm Tâm An, nhiều bạn mắng Lu Lu ác, giờ các bạn xin lỗi Lu Lu vẫn còn kịp đấy ạ.
- Gớm thôi! Mày có thực sự hiểu khái niệm tẩy chay là gì không đấy? Tối ngày đi khắp cõi mạng rải bài kêu gọi tẩy chay mà ngày nào cũng vác cái mặt đến quán xong ăn đẫy cả mồm ra thế hả?
- Ơ cái con nhân viên này nói hay nhỉ mọi người nhỉ? Lu Lu không tới quán thường xuyên thì làm sao biết thức ăn dở mà chê?
- Tao ạ mày. Tư duy “lạ lùng” ghê. Dở mà có cái bát canh cua cũng húp không sót giọt nào thế hả? Đã nghiện lại còn ngại. Sĩ vừa thôi! Có chê thế chê nữa thì cũng không làm cái mồm mày sang lên được đâu.
Trong thực tế, em không dùng từ “lạ lùng” đâu ạ, em chỉ tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt các chị thôi. Anh Linh quát ầm lên:
- Na! Mau xin lỗi khách!
- Anh đã biết đầu đuôi câu chuyện chưa mà đã bắt em xin lỗi như đúng rồi thế?
- Anh không cần biết. Anh đã nhắc nhở mày từ vụ của thằng Tú rồi, sao mày mãi không khôn ra được thế? Khách hàng là Thượng đế. Mày đôi co với khách là mày sai. Mau xin lỗi cho nó thơm thảo cái đã, rồi có gì hai bên từ từ nói chuyện.
- Ứ thích.
- Ơ kìa! Anh không bảo được mày hả? Ứ thích xin lỗi thì thích bị đuổi việc à?
Doạ em cơ đấy, em sợ chắc? Em tháo tạp dề vứt lên bàn, hắng giọng gọi:
- Phục vụ! Đem cho chị Na món đắt nhất của quán lên đây!
- Con điên kia! Mày giỡn mặt với anh đấy hả?
Anh Linh cáu điên. Em tỉnh bơ bảo:
- Ơ kìa? Chú Linh! Chú quên bây giờ chị là khách hả? Chú cũng quên luôn khách hàng là Thượng đế rồi sao? Chú ăn nói với Thượng đế như thế là không có được đâu nha!
Thầy Tâm mà không xuất hiện chắc anh Linh đấm vỡ mỏ em mất. Em hồ hởi gọi thầy:
- Thầy! Thầy! Bữa nay, thầy lại săn được mã khuyến mại ạ?
Thầy bình thản gật đầu. Em tò mò hỏi:
- Thầy được khuyến mại bao nhiêu phần trăm?
- 100%.
Khiếp người! Em liếc qua cái phiếu giảm giá của mình, hổ thẹn trình bày:
- Bách Tâm công tử! Tại hạ lúc săn được chiếc mã giảm 70%, cứ ngỡ mình đã thuộc hàng cao thủ, ai ngờ so với công tử vẫn chỉ là hạng tép riu. Có thể nói, xét về bộ môn săn mã khuyến mại thì e rằng người trong thiên hạ không ai qua mặt được công tử.
Thầy nhìn em như thể muốn hỏi con khùng này chui từ đâu ra vậy? Em cười hì hì đổi cách xưng hô:
- Giờ cơm đã tới, thôi thì em mời thầy lên lầu, chúng ta cạn chén nước lọc, bàn chuyện tứ phương.