Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [11]
...
- Vâng.
- Cậu có nhầm không thế?
- Em không nhầm thưa chị.
- Nó có giải Quốc gia à?
- Dạ, không. Sinh viên của em đỗ Á khoa Đại học Tâm An với số điểm 29.25. Sau đó, trong vòng thi tuyển vào hệ Tài Năng, em ấy đạt điểm tuyệt đối nên được chọn.
Em không ngờ thầy Tâm nắm được những thông tin đó luôn. Cô An bớt khinh em hơn hẳn, cô chẹp miệng ca thán:
- Học hành cũng đâu đến nỗi mà cái nết chướng thế!
Thầy Tâm nhẹ nhàng phân tích:
- Về vấn đề trễ hẹn thì đúng là sinh viên của em sai thưa chị. Nhưng việc ngồi đợi bạn là lựa chọn của Tú, không thể đổ hết lỗi cho người khác được.
- Thì thằng cháu cậu giữ chữ tín nên nó mới đợi chứ. Mấy ai tốt được như nó? Là tại con bé này không biết điều thôi.
- Như vậy là dại chứ không phải tốt thưa chị. Giả dụ hôm nay sinh viên của em không tới thì sao ạ?
- Thì con sẽ đợi bé Na cả đời luôn đó cậu út, dẫu có thành cái xác khô con cũng phải đợi nó cho bằng được.
Thằng Tú gào lên. Cô An chợt nhận ra vấn đề, cô nẫu nề ca thán:
- Cậu nói không sai mà, con dại cái mang thế này có tội nghiệp chị không cơ chứ? Chị khổ quá cậu ơi! Sao chị lại đẻ ra thằng con khờ khạo hết phần thiên hạ vậy hả?
- Thì đâu ai hoàn hảo đâu chị, tuy Tú khờ nhưng được cái đẹp giống chị mà.
- Cậu chỉ được cái nói chuẩn, thế nên chị mới thương cậu vô cùng luôn đấy!
Eo! Thầy Tâm giỏi thao túng tâm lý dã man luôn đó mấy chị. Cô mới đó đã hết sầu khổ, vui vẻ đề nghị:
- Cậu về chưa? Để xe đạp vào cốp, chị chở cậu về nhà!
- Em tưởng chị muốn em dạy dỗ lại sinh viên?
- Ờ đấy! Tí thì chị quên! Thôi, cậu út bớt chút thời gian giáo huấn lại con nhỏ này giùm chị nha. Phải dạy dỗ nó cẩn thận để tương lai nó không hại đời con trai nhà lành. Coi như làm phúc cho thiên hạ, cậu ạ.
- Vâng.
Thầy vâng đại vậy thôi à, cô và Tú về rồi thầy cũng chả dạy dỗ gì em cả. Em sốt ruột đề nghị:
- Thầy! Em sai rồi. Có gì thầy cứ chỉ dạy, em xin tiếp thu. Thầy đừng ghét em là được.
Thầy nhẹ nhàng bảo:
- Trải qua tình huống vừa rồi, tôi tin rằng em đã có bài học của riêng mình, không cần nhắc lại chuyện đã qua nữa.
- Dạ. Hình như thằng Tú bao trọn vườn đào rồi đó thầy! Bác bảo vệ biết thầy là cậu của nó hay sao mà bác cho thầy vào?
Ngày ấy, em không biết chủ của vườn đào Tâm Tình là ai nên em hỏi hơi ngu. Thế mà thầy cũng gật đầu mới sợ chứ. Em vui vẻ bảo thầy:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì thôi em xin phép thầy, em đi ngắm vườn đào tí, đằng nào cũng tới đây rồi.
Hoa đào buổi tối không được rực rỡ như lúc tắm mình trong nắng ấm, nhưng được đi thơ thẩn trong vườn đào, lòng em bình yên lạ kỳ. Em đang hạnh phúc thì thầy Tâm đạp xe đi ngang qua, đủng đỉnh tâm tình:
- Vườn đào này hơi nhiều âm hồn, nếu em có duyên được gặp gỡ các bạn ấy thì giúp tôi gửi lời chào nhé!
Ủa? Gì vậy? Chào bạn nào vậy thầy? Bạn ma á? Chao ôi! Em mà gặp bạn ma thật chắc em xỉu ngay và luôn chứ còn chào hỏi gì nữa. Em sợ xoắn cả quẩy. Thầy thì vẫn thản nhiên đạp xe đi phía trước. Em chạy như một con điên đuổi theo thầy, hoảng loạn gọi toáng lên:
- Thầy! Thầy! Đợi em với thầy ơi!
- Thầy ơi! Em hẵng còn trẻ! Thầy thương em tí thầy ơi!
- Thầy! Cho em đi nhờ với! Có gặp ma thì gặp cùng nhau đi thầy! Diễm phúc lớn như vậy, một mình em không hưởng hết được đâu thầy ơi!
- Thầy ơi! Kiếp này cho em đi nhờ xe, kiếp sau em làm thân trâu ngựa báo đáp!
- Thầy ơi! Bước chân em mỏi mệt rồi! Dừng lại đi thầy! Làm người ai làm thế hả thầy?
Thầy không hề đạp xe nhanh, rõ ràng em và thầy luôn ở khoảng cách rất gần nhau. Vậy mà em gào khản cổ, thầy mới dừng lại. Em mừng huýnh nhảy lên xe thầy. May quá! Có thầy đi cùng, đỡ sợ! Em giữ ý bám tay vào yên sau, vô tư tám chuyện:
- Em thấy Tú lái siêu xe rõ ăn chơi mà thầy lại giản dị.
- À, tại tôi cũng không giàu lắm, lương ba cọc ba đồng ấy mà.
EQ của em thấp, em có nhận ra thầy đang khiêm tốn đâu. Em áy náy quá chừng, em cứ sợ em mồm nhanh hơn não làm thầy buồn nên em động viên:
- Vâng, nhiều khi không phải người thân của mình giàu thì mình cũng giàu. Tiền do ai kiếm ra là của người đó, mình không ăn bám ai là được, thầy nhỉ?
- Ừ.
- Nhưng mà sao thi thoảng thầy tiêu hoang thế? Lần nào đến quán cơm Tâm An, thầy cũng ngồi phòng VIP thôi à.
- À, tại tôi có mã khuyến mại.
- Thảo nào. Em cũng hay săn mã khuyến mại lắm. Kinh tế hạn hẹp thì phải tìm cách khắc phục thôi chứ biết làm sao? Giống như thầy đó, thầy không có siêu xe thì thầy đạp xe coi như tập thể dục cũng được mà.
- Ừ.
- Ơ nhưng mà bây giờ thầy còn độc thân thì mọi chuyện nó đơn giản á… chứ mai này có gia đình rồi, nhỡ mà vợ thầy đẻ hai con thì một cái xe đạp không chở hết được cả nhà bốn người đâu ạ.
- Vậy phải mua xe máy hả em?
- Xe máy rất tốt, nhưng phải hôm trời mưa thì cũng cực. Cơ mà lương thầy ba cọc ba đồng thế thì cũng chẳng mua được xe bốn bánh. Tại đâu phải mua về là xong đâu, còn tiền xăng xe, chi phí lúc hỏng hóc nữa chứ. Ôi dào! Đủ thứ để lo! Thôi, thầy cứ phấn đấu mua cái xe máy thôi cho đỡ áp lực, hôm nào mưa thì thầy đưa vợ con lên xe buýt. Thầy thấy em tính vậy đã hợp lý chưa ạ?
- Hợp lý rồi em.
- Ơ… từ đã.. em lại nghĩ ra một sáng kiến nữa rất hay nhé! Hồi đầu năm, cựu sinh viên về trường, em để ý thấy có mấy chị thành đạt mê thầy lắm, liếc trộm thầy suốt thôi à. Thầy chỉ cần gật đầu cái có mà mấy chị ấy lao vào hốt thầy luôn ý chứ. Như vậy thì sẽ không phải lo về kinh tế nữa thầy ạ. Thầy chỉ cần làm chỗ dựa tinh thần cho bà xã mình thôi.
- Chỉ đơn giản vậy thôi hả em?
- Dạ. Thầy là người có nhan sắc mà, thầy phải biết tận dụng ưu thế chứ!
- Vậy giả như sau này em cũng thành đạt như mấy chị ấy, liệu rằng trong mắt em, nhan sắc của tôi có trở thành ưu thế?
Chỉ là một tình huống giả tưởng thôi mà má em nóng bừng luôn mấy chị ạ. Em cứ ấp úng ngập ngừng mãi không sao trả lời được. Thầy nhẹ nhàng bảo em:
- Cái gì khó quá thì tạm bỏ qua đi em.
- Dạ.
Thầy không hỏi gì thì em tưởng em phải bớt ngại, ai dè em ở trong khoảng lặng cùng thầy lại càng bối rối hơn. Em kiếm chuyện nói đại:
- Câu hỏi kia em không biết đáp án nhưng em dám chắc sau này chị nào được thầy yêu thì chị ấy sẽ không bao giờ phải lo bị tủi thân. Tại thầy có tấm lưng rất vững chãi, có thể cho chị ấy dựa vào bất cứ lúc nào.
Nhiều năm sau, khi mà em đã trở thành nhân viên của thầy, trong một lần đi gặp đối tác về, sếp áy náy bảo em:
- Xe tôi hỏng rồi.
Em như con ngơ thắc mắc:
- Rolls-Royce mà cũng bị hỏng á sếp?
- Nó cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà.
- À vâng, em quên khuấy mất.
- Em có ngại đi xe đạp không?
Em rất muốn bày tỏ rằng chỉ cần được đi cùng sếp thì dẫu phải trèo đèo lội suối em cũng ứ ngán. Ngặt nỗi, em thẹn thùng nên em chỉ ỏn ẻn bảo:
- Dạ. Em rất là không ngại ạ.
- Vậy tôi đèo em về.
- Dạ. Em cảm ơn sếp ạ.
Vâng, rồi chả hiểu sao đường về nhà em thì thẳng tắp mà sếp lại phải đi vòng qua vườn đào Tâm Tình các chị ạ. Em kiểu nhân viên ngoan mà, sếp đi đường nào thì nó là đường đúng thôi, cấm ý kiến. Em và sếp tám chuyện một hồi, tự dưng sếp hỏi:
- Năm xưa, em nói tôi có tấm lưng vững chãi, em còn nhớ không?
Em ngượng ngùng đáp:
- Dạ… em… nhớ ạ.
- Bây giờ, em còn thấy thế nữa không?
- Dạ? Gì cơ ạ?
Sếp không nhắc lại câu hỏi, chắc sếp không muốn làm em khó xử. Nhưng mà không phải em thấy khó xử, em chỉ bị xấu hổ thôi. Em lí nhí cho sếp biết đáp án:
- Dạ… em… còn thấy thế ạ.
- Thấy gì vậy em?
- Ơ… thì sếp vừa mới hỏi đó…
- Tôi quên rồi.
Ủa? Vừa mới đó đã quên rồi á? Thật không ạ? Lúc làm việc em thấy sếp minh mẫn thế cơ mà? Sao bây giờ sếp đãng trí vậy? Thôi, kệ đi! Cãi sếp làm gì cho thiệt thân. Em ngượng nghịu bày tỏ:
- Dạ… hiện tại… em vẫn thấy sếp có tấm lưng vững chãi ạ…
Sếp đủng đỉnh hỏi em:
- Nếu đã là như vậy, tại sao em không dựa vào?
Em thề với mấy chị là em muốn đấm cho sếp một trận lắm ý. Đùa chứ yêu đơn phương đã khổ bỏ xừ rồi, tối ngày còn cứ phải trả lời mấy câu hỏi mang tính sát thương cao “dư thế lày” thì ai mà chịu cho nổi? Sếp khôn hồn thì sếp im ngay đi không em lại rồ lên xong em khoá môi sếp bây giờ!