Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [2]
…
Thầy đỡ em ngồi lên ghế. Em sợ thầy nên chủ động ngồi cách ra xa. Thầy không phàn nàn gì cả, chỉ hỏi:
- Giả sử bây giờ tôi giúp em giữ bí mật thì sau này bụng lớn, em làm cách nào để che giấu?
Em thề với mấy chị là giọng thầy Tâm siêu dễ nghe, siêu êm tai, cái cách thầy hỏi chuyện người đối diện cũng kiểu rất nhẹ nhàng lịch sự chứ không hề trịch thượng, chắc vậy nên lớp của thầy lúc nào cũng đông sinh viên. Em tuy sợ thầy nhưng mà vẫn rất thích học thầy, bởi vì nghe thầy giảng dù bài khó đến mấy em cũng thấy dễ hiểu. Nhận ra mình không thể che giấu được chuyện bầu bí, em lo ứa nước mắt.
- Một người bạn bỏ rơi em khi khốn khó thì có nên giữ lại mối quan hệ đó không?
Thêm một câu hỏi nữa từ thầy, câu này không chỉ khiến em nhận ra được vấn đề mà còn tiếp thêm cho em một chút sức mạnh. Sớm muộn rồi bụng em cũng to, rồi em sẽ phải đi đẻ nữa, giấu ngày một ngày hai thì được chứ sao giấu được cả đời. Nếu như có người nghỉ chơi với em chỉ vì em là mẹ đơn thân thì em cũng phải dũng cảm mà đối diện thôi.
- Người thân của em biết chuyện chưa?
Thầy vô tình nhắc đến người thân khiến cổ họng em nghẹn đắng. Ba mẹ em bỏ nhau từ năm em lên ba tuổi, rồi họ cũng bỏ luôn em cho bà ngoại để đi bước nữa. Ông ngoại em mất sớm, chỉ có mỗi hai bà cháu nương tựa vào nhau thôi. Nhà bà em ở sâu trong núi. Hằng ngày, để kịp bán rau ở phiên chợ sáng dưới thị trấn, bà luôn phải dậy từ bốn rưỡi. Ngày xưa chưa làm đường, phương tiện cũng không thuận lợi như bây giờ nên đi lại khó khăn lắm mấy chị ơi. Em đi từ nhà tới trường tiểu học thôi mà mất tiếng rưỡi, có hôm trời mưa to thì mất hơn hai tiếng. Lên cấp hai, bà mua lại cho em chiếc xe đạp cũ của ông hàng xóm, cơ mà có nhiều đoạn đường đồi dốc cao em đạp không lên được vẫn phải dắt bộ. Cực nhất chắc là lúc vác xe đạp lội qua suối. Nói chung vất vả ghê lắm, nhưng em chưa từng dám nghỉ buổi học nào hết, năm nào cũng cố vác cái giấy khen học sinh giỏi về cho bà vui.
Ngày biết tin em thi đỗ Á khoa Đại học Tâm An với số điểm 29.25, bà em khóc rưng rức luôn ạ. Bà cầm giấy báo điểm của em đi khoe khắp thôn làm em phát ngại lên được. Trước khi em lên Hà Nội, bà gói ghém cho em đủ thứ đồ quê, dặn dò em bao nhiêu điều. Bà bảo ở thành phố nhiều cạm bẫy, là con gái phải biết giữ mình, kẻo sau này mất giá. Em chỉ vâng vâng dạ dạ cho bà yên tâm thôi chứ cũng chẳng để tâm lắm, tại đầu em lúc đó còn đang mải tính toán làm sao để kiếm được nhiều tiền. Mấy năm học đại học, em không dám phí phạm một giây một phút nào hết, lịch học, lịch đi làm thêm kín mít luôn à. Có kỳ em lĩnh học bổng ba triệu rưỡi, có kỳ được hẳn năm triệu, cộng cả tiền làm thêm còn dôi ra sau khi chi tiêu hàng tháng, em đều gửi hết về quê.
Em quen thằng Tú vào năm hai đại học. Em xin lỗi các chị nhưng em phải gọi nó là thằng, bởi vì nó không đủ tư cách để được em tôn trọng. Lần đầu tiên gặp nhau ở quán cơm, nó mải tia gái lác cả mắt, xong nó đểnh đoảng làm đổ cả bát canh nóng vào tay em. Thằng khốn nạn không xin lỗi thì thôi, lại dám quẳng vào mặt em một xấp tiền, thử hỏi có láo không cơ chứ? Em nghèo thì nghèo thật nhưng em không có hèn nha! Em điên hết cả người nên quả đấm của em có hơi quá lực, thằng Tú rụng bà mất cái răng cửa luôn mấy chị ơi! Đen cho em vụ đó bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng giật tít:
“Nhân viên quán cơm Tâm An đấm khách.”
Đen hơn nữa là cái clip đó lại còn viral chứ. Em bị tế sống như một con chó trên khắp các trang mạng xã hội, cay không chịu được. Lại còn “tai tiếng” đến mức có hẳn chị phóng viên Bảo Trân của báo Vole đến tận ký túc xá B6 phỏng vấn. Chị hỏi đểu em sống lỗi như vậy có thấy nhục không. Em tức mình em quát thẳng vào mặt chị:
“Sao em phải nhục? Thằng nào làm em bị bỏng xong trịch thượng vứt tiền vào mặt em như kiểu bố thí thì thằng đó mới phải thấy nhục. Loại rẻ rách! Em tha chưa dọn sạch sẽ cái hàm của nó là em vẫn còn hiền dịu dễ thương chán đấy chị Bảo Trân ạ!”
Rồi xong! Lại bị quay clip! Lại bị đăng lên mạng! Nhưng thế nào mà lần này dư luận lại chia hai hướng mới hay chứ. Thằng Tú không còn là nạn nhân duy nhất, trong mắt những người đứng về phía em thì em cũng là nạn nhân. Em cũng bị bỏng mà, cũng đau, cũng rát lắm chứ bộ. Tóm lại trên mạng đại chiến loạn xạ, cả em và nó cùng bị ăn chửi không ngóc đầu lên được. Em bận học, bận làm nên em mặc kệ luôn, chỉ có thằng Tú rảnh mèo nó mới suốt ngày khủng bố tin nhắn em thôi, còn đòi em xin lỗi mới máu chứ. Có lần em vừa tan ca, thấy điện thoại có hai trăm thông báo, em điên tiết nhắn nó:
“Xin lỗi á? Có cái…”
Mới thế thôi mà nó đã giãy nảy lên:
“Eo ơi! Đồ con gái nói bậy! Lêu lêu!”
“Bậy chỗ nào? Vả chết mày bây giờ!”
“Tao dám chắc sau cụm “có cái” là từ bậy luôn, chẳng qua mày không dám viết ra, chắc sợ tao chụp màn hình rồi lên bài phốt. Mày lại bảo tao đoán sai đi!”
“Mày có giỏi thì mày chụp màn hình hộ bà mày luôn và ngay cái. Để bà chửi cho mày chụp nhé!
Thằng … …”
Lần này, ở chỗ dấu ba chấm là em chửi nó thật luôn chứ không phải chỉ để ba chấm như lần trước, nhưng em không muốn viết rõ trong bài tâm sự này, các chị thông cảm cho em nha. So về độ hổ báo cáo chồn thì em với cái cô người yêu thầy Trung cũng một chín một mười đấy ạ, ngặt nỗi chị Nhí đang bị dính hơi nhiều phốt nên chắc em tem tém lại thôi, đỡ ảnh hưởng tới chị. Đã dùng mạng xã hội thì tất nhiên phải chấp nhận thị phi, nhưng đôi lúc tự dưng ngồi im cũng dính đạn khổ lắm ạ. Ở đâu chả có cái giống lười không chịu rèn giũa bản thân rồi tối ngày bi thương hoá cái sự thất bại của mình. Không phải ai cũng hiểu lời các cụ dạy “Có làm thì mới có ăn, không dưng ai dễ đem phần đến cho.” đâu ạ. Thằng Tú giận em lắm, nó gọi em tưởng cháy máy. Em kệ bà nó em đi ngủ. Sáng hôm sau, em vừa đi ra khỏi khu B6 đã gặp cái bản mặt nó hằm hằm như bị mất sổ gạo. Người thì dặt dẹo mà cái giọng rõ hào hùng:
- Con tiện tì làm bổn thiếu gia mất răng kia! Tao thề nếu như kiếp này tao không làm mày đau khổ, tao sẽ không còn là Bách Tú nữa. Tao xin làm Bách Cẩu luôn!
Em bĩu môi tặng nó nụ cười khinh rồi nhàn nhạt bảo:
- OK bạn ơi!