Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [15]
…
Người em nóng như cái lò nung ý mấy chị. Con gái ai mà không mê được trai đợi? Lại còn là trai đẹp nữa chứ? Em mà không có miếng rung động nào chắc em vô cảm luôn rồi. Ở công ty, em có cảm giác sếp nói chuyện thoải mái hơn ở trường. Đôi khi em tự hỏi, năm xưa thầy ở lại phòng tự học, liệu có hoàn toàn là vì trau dồi bản thân hay không?
- Đêm nay, thầy ngủ tại toà nhà C ạ?
- Ừ.
- Em ở ký túc xá B6 thầy ạ, tuy không gần toà nhà C bằng B1 nhưng thầy trò mình vẫn có thể đi cùng nhau một đoạn ạ.
- Ừ.
- Sao giọng thầy chả có vẻ gì là hào hứng thế? Thầy không thích đi cùng em à?
- Ừ.
- Ơ kìa! Thầy! Bình thường, EQ của thầy cao lắm cơ mà, sao bữa nay thầy trả lời em ngắn gọn cộc cằn, chả có miếng khôn khéo nào vậy?
- Thì đôi khi tôi cũng nên xả vai làm người thật thà chứ em?
- Thầy nói làm em hơi chạnh lòng, nhưng thôi, em không trách người thật thà. Thầy đã cân nhắc chuyện mua xe máy chưa?
- Rồi em ạ.
- Thầy thích xe của hãng nào?
- Tôi không ưng xe của hãng nào hết.
- Vậy thầy mua xe bằng niềm tin à?
- Không. Tôi dùng niềm tin của mình để tự sản xuất xe.
Em bàng hoàng. Em ngơ ngác. Rồi thì rất là ối dồi ôi! Em cười sặc tiết luôn mấy chị ơi!
- Thầy á? Thầy… tự sản xuất xe máy? Em ạ thầy! Thầy ngồi xuống cho em lạy một cái! Thầy cứ làm như thầy là Tổng Giám đốc Tập đoàn Tâm An không bằng.
- Ừ, con người tôi đôi khi có hơi mơ mộng, xin em đừng cười chê.
- Không sao thầy ạ, thầy cứ mơ đi, ai cấm đâu? Mà thầy có biết thầy đỉnh lắm không? Nhiều khi thầy nói giỡn mà thái độ thầy cứ tỉnh bơ ấy, làm em suýt tưởng thật.
- Đến bản thân tôi còn nghĩ là mình nói thật nữa là em.
- Kiểu đỉnh cao của nói giỡn chính là bản thân mình cũng không biết mình nói giỡn, phải không thầy?
- Không, tôi vẫn luôn nói thật mà.
- Thầy cứ trêu em hoài. Không ngờ thầy cũng vui tính thật đấy.
Em cười quá trời cười. Thầy thấy em cười thì khoé môi cũng hơi cong cong.
- Tổng Giám đốc Tập đoàn Tâm An kín tiếng lắm thầy ơi. Em chưa bao giờ thấy ông ta xuất hiện trên truyền thông. Những người chuyên săn mã khuyến mại như thầy trò mình không có cửa tiếp cận sếp tổng đâu!
- Ghê vậy cơ à em?
- Dạ, ghê lắm thầy ạ. Nhưng thầy yên tâm đi, em sẽ cố gắng phấn đấu để sau này được vào làm việc ở Tập đoàn Tâm An. Nếu có duyên gặp gỡ sếp tổng, em sẽ đòi lại công bằng cho thầy. Thầy em dạy hay thế mà chỉ được trả lương có ba cọc ba đồng, nghĩ nó ức hết cả người. Mà chuyện khiến em cay nhất là gì thầy biết không? Là em xem thông tin trên các trang tuyển dụng thì phát hiện ra giảng viên của Đại học Tâm An có mức lương rất khủng, như vậy có khác nào thầy bị phân biệt đối xử? Lão già xấu tính!
- Sao em lại nghĩ sếp tổng già?
- Mấy người làm việc lớn não người ta có nhiều nếp nhăn lắm thầy ơi. Có ai trẻ dai như yêu quái giống thầy đâu?
- Não có nhiều nếp nhăn đâu có nghĩa là sẽ già đâu em.
- Thầy nói cũng có lý. Nhưng em nghe con Đậu bảo Chủ tịch Tập đoàn Tâm An năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi. Nó hóng tin ở chỗ chị Bảo Trân nên không thể sai được đâu thầy ạ. Do vậy, em đoán Tổng Giám đốc cũng cỡ U50.
- Em chắc không? Nhỡ đâu sếp tổng là con út trong nhà nên vẫn còn trẻ thì sao?
- Ôi dồi ôi! Cái thầy này sao ngây thơ thế nhỉ? Gia đình trâm anh thế phiệt người ta khôn lõi đời ra ý, ai lại giao toàn bộ quyền điều hành cho con út?
- À, ra vậy. Ra là tôi ngây thơ.
- Vâng, có chuyện này em quý thầy lắm em mới kể, thầy đừng đồn ra ngoài nha. Em có người quen là chị họ của cô ruột của bà thím của bác giúp việc nhà đó, thấy bảo sếp tổng một vợ năm con rồi mà còn mê gái dữ lắm. Toàn bộ nhân viên nữ trong phòng YS đều có quan hệ mập mờ bất chính với sếp tổng đấy thầy ạ. Khiếp! Mang tiếng sếp tổng mà bẩn kinh lên được, thầy nhỉ?
Giá như em sở hữu quyền năng quay ngược thời gian, em sẽ quay trở lại đấm cho con bé Na ngu ngơ ngày đó vài quả rồi quát nó ngậm miệng lại. Thầy nghe em bôi nhọ mà vẫn kiềm chế được bản thân, không vả cho em phát nào, quả là bậc cao nhân!
- Tin đồn nếu chưa xác thực thì đừng nghĩ oan cho người ta, em ạ.
- Xác thực đến 99.99% rồi thầy ơi! Thầy ngẫm mà xem, mấy năm gần đây Tập đoàn Tâm An phát triển như vũ bão, chứng tỏ sếp tổng là người có tài. Chị em phụ nữ mấy ai cưỡng lại được sức quyến rũ của trai tài hả thầy?
- Nói như vậy thì nếu sau này sếp tổng quyến rũ em, chắc em cũng không cưỡng lại được nhỉ?
- Không thầy ơi! Tính em ích kỷ lắm, em đã yêu ai thì em sẽ có xu hướng chiếm hữu, em không muốn chia sẻ đâu. Với cả em cũng không dám đi giật chồng, nghiệp lắm ạ.
Có nhiều con đường để đi từ phòng tự học về ký túc xá Tâm An, chẳng hiểu sao em lại chọn con đường dài nhất, phải đi qua hồ Ưu Tư. Trên trời chi chít những vì sao, dưới nước hoa súng nở điệu đà, đom đóm từ đâu bay tới nô đùa xung quanh cầu Tâm Ý. Cảnh đẹp thật ý mà khả năng miêu tả của em chán ghê. Em định nhờ chị Hà sửa hộ mấy đoạn tả cảnh rồi mới đăng, nhưng chị Hà bảo giọng văn của mỗi người một khác, chắp vá vào nhau sợ lạc quẻ. Vả lại, em đâu có kể chuyện để chứng tỏ điều gì cao sang, em chỉ muốn kết nối với những người đồng điệu tâm hồn với mình, cùng nhau chia sẻ những thăng trầm trong cuộc sống. Nếu em giả trân quá, biết đâu các chị lại chẳng thương em nữa? Thôi thì em cứ thành thật với khả năng của chính mình, mong các chị thông cảm cho những thiếu sót của em.
- Thầy! Thầy có nhìn thấy con đom đóm nhỏ xíu kia không? Em cũng giống nó đấy. Hiện tại, tuy em chưa phải là sinh viên nổi bật nhất trong lớp, nhưng em vẫn luôn cố gắng trau dồi bản thân mỗi ngày. Rồi sau này, thầy sẽ nhìn em bằng ánh mắt tự hào! Thầy tin không?
Thầy Tâm gật đầu. Em cứ như con loi choi lạc quẻ trong bức tranh trữ tình, ngược lại, thầy điềm đạm chắp tay đằng sau lưng, dáng đi thong dong, tự do, tự tại. Em có cảm giác như mình đang lạc vào giấc mộng cổ xưa, nơi có một vị cao nhân cốt cách thanh tao, khí chất bất phàm. Rõ ràng em đã chọn con đường rất xa nhưng đi cùng thầy lại cảm thấy chưa được bao lâu đã về đến nơi. Phải chăng thời gian đôi khi cũng chỉ mang tính tương đối? Ở nơi bão giông u ám, một khắc dài tưởng vạn năm. Dưới ánh nắng hạ ngọt ngào, vạn năm trôi qua nhưng sao vẫn thấy ngắn ngủi?
- Thầy! Chúng ta đã đi qua toà nhà C mất rồi.
- Ừ.
- Em xin lỗi thầy, là do em không để ý.
- Không sao, đã có tôi để ý thay em.
- Vậy tại sao thầy không dừng lại?
- Vì tôi muốn đưa em về.
Tim em ngọt như được thấm mật ong chất lượng cao ý mấy chị. Em về đến phòng rồi mà đôi gò má vẫn ửng hồng. Con Su khó chịu tra khảo em:
- Đi đâu mà giờ này mới thèm vác cái mặt về? Tao gọi mày muốn cháy máy!
Em đáp nó cho xong chuyện:
- Tao ở trên phòng tự học. Điện thoại để im lặng.
- Chả nhẽ cả buổi mày không chạm vào điện thoại tí nào? Đừng hòng qua mặt tao, mày cố ý lờ cuộc gọi của tao phải không?
- Cố ý hay không cố ý ứ phải việc của mày. Mày ứ có quyền tra khảo tao.
- Sao tao lại không có quyền? Thằng Tú đợi mày cả buổi tối ngoài quán nước đậu đấy. Mày chặn nó rồi hả? Mất nết nó vừa!
- Điện thoại của tao, tao không thích đứa nào thì tao chặn thôi. Đứa nào đã bị chặn rồi còn cứ dai dẳng bám lấy tao mới là mất nết.
- Tao ạ mày, sinh viên đại học rồi mà cứ như trẻ lên ba. Có gì thì gặp nhau nói chuyện cho ra nhẽ, dỗi hoài.
- Thằng Tú tuổi tôm, tao thèm vào mà dỗi nó. Tao chỉ đơn giản là không thích dây vào những đứa con trai cưng của mẹ nó thôi, OK?
- Mày thử nhìn lại mình xem! Nhà ở tít sâu trong núi, ba mẹ có cũng như không, ăn nói kém duyên, ăn mặc quê một cục, EQ âm vô cực, nói sang miệng là chưa trải đời nên ngốc, nói thẳng là ngu. Bà ngoại mày có bán hết vườn tược đất đai đi cũng chưa chắc đã mua được cái lốp xe của thằng Tú đâu. Phúc tám đời nhà mày mới được nó để mắt đến, không biết chớp lấy cơ hội thì thôi lại còn chảnh cún.
- Cái gì mày cũng quy ra vật chất vậy mà được à?
- Không quy ra vật chất thì quy ra cái gì? Đừng nói với tao mày là tiên nữ nên hít khí trời để sống nhé! Giả tạo lắm! Mày học hành trâu bò cũng vì muốn ra trường kiếm được nhiều tiền để cuộc sống của bà cháu mày tốt hơn còn gì? Cấm cãi!
- Tao lại cứ thích cãi đấy, thì sao? Mày có tiền nhưng mày đi làm, sếp không tôn trọng, mày về nhà, chồng khinh như chó thì mày có thấy tốt không? Muốn cuộc sống đi lên thì mọi khía cạnh đều cần phải phát triển, từ tri thức, sức khoẻ, kinh tế, nhân cách đến tầm nhìn. Thằng Tú ăn bám ba mẹ, học hành bết bát, tính tình trịch thượng khinh người, hay đi bar thâu đêm nên người yếu xìu, tầm nhìn thì thôi chắc thấp hơn ngọn cỏ. Rốt cuộc thì nó có cái con khỉ gì trên cơ tao vậy Su?
- Mày đừng đánh tráo khái niệm. Tất cả những thứ mày nói chỉ là phù phiếm thôi, sống trên đời, người có tiền là có tất cả.
- Ừ. Quan điểm của mày như vậy nên mày là mẹ thằng Tú là đúng rồi. Tao có phúc tám đời tao cũng không dám làm con dâu mày!
- Mày xỉa xói tao đấy hả? Chán sống rồi à con?
Em và con Su phừng phừng máu lửa, nhưng chưa kịp xung trận thì con Mía đã quát um lên:
- Con Su! Sang giường tao coi phim! Con Na! Đi ngủ đi, mai còn dậy sớm lên Ba Vì. Tao mắc màn rồi nên tao đang rất là ngại khua chân múa tay đấy, đừng để tao phải vùng dậy vả rụng răng hai đứa mày!
Con Mía giỏi võ lắm nên con Su không dám nhiều lời, ngoan như cún chui vào trong màn nằm cùng con Mía luôn. Hai đứa tụi nó xem phim bằng máy tính bảng. Con Kẹo rất sợ da bị xấu nên nó thường đi ngủ khá sớm. Sáng hôm sau, nó cũng dậy trước em cả tiếng. Lúc em leo lên xe buýt của trường thì nó đã ngồi chễm chệ bên cạnh thầy Tâm rồi, em đành phải ngồi cạnh con Dung. Con Su đúng là thiên hạ đệ nhất hớt lẻo, thằng Tú dai như đỉa dùng số lạ nhắn tin cho em:
“Đêm qua, tao thức khuya làm bài tập lớn, tương lai sẽ không còn bết bát. Sáng sớm hôm nay, tao dậy sớm tập gym, sức khoẻ sẽ nhanh chóng dồi dào. Tính tình trịch thượng khinh người, tao xin phép sửa từ trưa nay. Buổi chiều, tao bắt đầu làm thêm ở quán cơm Tâm An, giảm thiểu tối đa việc ăn bám ba mẹ. Về vấn đề tầm nhìn, tao cảm thấy mày đánh giá hơi khắt khe. Tao xin được phép bao biện cho bản thân mình một chút là chỉ riêng chuyện nhìn trúng một đứa con gái có ý chí nỗ lực cao như mày đã cho thấy tầm nhìn của tao vượt trội hơn người rồi.
P/S: Không chỉ tri thức, sức khoẻ, kinh tế, nhân cách, tầm nhìn… ngay cả trái tim, linh hồn và cuộc đời của anh Tú cũng có thể trao trọn cho bé Na. Chúng ta cùng nhau cố gắng vì một tương lai tươi sáng của tiểu Tú Tú và tiểu Na Na nhé!”