Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [13]

Anh Linh nhảy vào chõ chẹ:

- Thầy Tâm! Em cần gặp riêng thầy một chút ạ.

Thầy Tâm đi theo anh Linh luôn mới chán đời chứ. Chẳng biết hai người thảo luận cái gì, thầy có nói tốt cho em không mà cái mặt anh Linh lại lật nhanh như cái bánh tráng. Anh ấy cầm tạp dề đưa cho em, nịnh nọt:

- Na ơi! Na mặc tạp dề vào đi nè! Na mặc tạp dề xinh lắm luôn ấy! Chẳng có gì trân quý bằng nét đẹp người lao động, Na nhể?

Em nói lẫy:

- Ôi dào! Đẹp đẽ gì cái loại nhân viên quèn không chịu xin lỗi khách hả anh?

- Thôi mà! Anh Linh kiểm tra máy quay rồi, tại anh Linh có mắt mà không nhìn thấy kẻ gian. Có điên mới xin lỗi cái loại bất chấp thủ đoạn để đạp đổ chén cơm của người khác như con Lu Lu, Na nhể?

- Em đã bảo anh treo biển cấm con đó rồi mà anh ứ chịu nghe, lại cứ thích nghe nó chê cơ!

- Ôi dào! Nó chuyên làm content bẩn mà, không bôi nhọ quán này thì vu vạ quán khác. Anh Linh tiếp nó, coi như làm phúc cho thiên hạ.

- Anh không sợ có ngày nó giãy đành đạch lên ăn vạ rồi lại mất hết khách à?

- Anh mày lại sợ quá cơ! Nó chỉ dắt mũi được mấy con bò thôi, tuổi gì mà đòi thao túng tập khách quen “high-class” của anh? Bé Na yên tâm đi nha! Bé Na lên phòng VIP27 tiếp khách giùm anh nha!

Ở quán cơm Tâm An, khách VIP có thể trả thêm chi phí để yêu cầu nhân viên phục vụ riêng. Chi phí này rõ ràng không được áp mã khuyến mại, nhưng anh Linh vẫn rất cẩn thận trong việc tiếp đón thầy Tâm. Phòng VIP27 được ốp gỗ toàn bộ, xung quanh bốn bức tường treo tranh thư pháp, nom rất trang trọng. Nhưng phòng có đẹp đến đâu cũng không sánh được với khí chất thoát tục của người ngồi trong phòng. Trên chiếc bàn ăn ngồi bệt, có một chồng bát đũa kiểu xưa, hai chiếc bình cổ cắm hoa đào và năm chiếc niêu đất đựng cơm dẻo, đậu sốt cà chua, cà dầm tương, rau bí xào tỏi và canh mướp nấu lạc. Thầy Tâm tự xới cơm, thức ăn thầy cũng chủ động gắp. Em lóng ngóng chả biết làm gì, đành đề nghị:

- Nếu thầy không có việc gì cần thì em xin phép thầy, em xuống dưới lầu để thầy dùng bữa cho tự nhiên ạ.

Thầy đặt đũa lên chiếc kệ nhỏ, từ tốn bảo:

- Không hẳn là vậy.

- Dạ, vậy có gì thầy cứ thoải mái trao đổi với em ạ. Riêng khoản tiếp đồ ăn cho khách, em mà chu đáo thứ hai thì đố ai dám tranh thứ nhất? Hay em chan canh cho thầy nha!

Thầy Tâm lắc đầu. Thầy xới một bát cơm nhỏ để xuống trước mặt em, nhẹ nhàng đề nghị:

- Em giúp tôi nhé!

- Dạ? Nghĩa… nghĩa là… sao cơ ạ?

- Khó khăn lắm tôi mới săn được chiếc mã khuyến mại, để thừa đồ ăn, tôi sợ mất lộc.

- À, vâng… phí của trời mười đời đói meo thầy ạ. Để em ăn giúp thầy nha, hi vọng cái lộc săn mã khuyến mại của thầy mãi mãi dồi dào.

Thầy tinh tế lắm mấy chị, thầy dùng đôi đũa mới gắp cho em miếng đậu phụ sốt cà chua. Nhân viên tụi em làm ca muộn toàn được anh Linh bao bữa tối, cơ mà đã bao giờ em được ăn miếng đậu phụ béo ngậy mềm mịn như thế này đâu? Cả rau bí xào tỏi thầy gắp cho em cũng thơm ngon ghê lắm. Ăn chút cơm trắng xong được thầy tiếp cho miếng cà dầm tương thật chả còn gì bằng. Bình thường, em toàn chan canh thẳng vào bát cơm xong húp sùm sụp ý, đâu có như thầy, múc riêng canh ra một bát nhỏ cho em. Em đành dùng thìa nếm từng tí canh một, công nhận ăn uống mà cứ thong thả một chút thấy thư thái hơn hẳn. Ở bên thầy, con người phèn mọn của em như được tăng thêm mấy phần tao nhã.

- Hợp khẩu vị em không?

Thầy hỏi han. Em cười tít mắt, gật đầu lia lịa.

- Đỉnh của chóp luôn thầy ơi. Bà ngoại tuy thương em nhưng bà sợ em hư nên không quá nuông chiều em. Đây là lần đầu tiên em được phục vụ chu đáo tỉ mỉ xuyên suốt cả bữa ăn như khách VIP đó thầy.

Nói xong em mới thấy sai. Ủa? Vậy rốt cuộc ai mới là khách VIP, ai mới là nhân viên phục vụ?

- Thầy đừng nói gì với anh Linh nhé, chít em.

Thầy gật đầu, em thở phào nhẹ nhõm tám chuyện:

- Thầy! Thầy! Không ấy thầy xin làm thêm ở quán cơm đi! Thầy cứ phục vụ tinh tế thế này có mà khách lại chả bao giờ tiếc tiền tip. Rồi không mấy mà thầy giàu, chả cần săn mã khuyến mại nữa thì cuộc đời nó lại sang xịn mịn hơn hẳn, thầy nhỉ?

- Sang hơn để làm gì vậy em?

- Thì để người ta bớt nói những người chưa có điều kiện kinh tế như mình phèn ý thầy. Em bị móc mỉa hoài à, “chíu khọ” ghê ý.

Thầy thong thả nói:

- Tâm xáo trộn, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ rùng mình. Tâm an tĩnh, vạn lời công kích liền hoá hư vô.

Em thành thật thừa nhận thiếu sót:

- Em hiểu ý thầy ạ, nhưng để đạt được trạng thái an tĩnh là cả một quá trình tu tập. Em vẫn còn xốc nổi lắm thầy ơi. Nhiều khi áp lực học hành, thi cử rồi đi làm bị khách chửi như tát nước vào mặt, em tủi thân lắm thầy ạ. Mệt mỏi… kiệt quệ… nhưng chưa giây phút nào em dám ngừng nỗ lực… bởi vì…

Giọng em như lạc đi, thầy nói thay em:

- Bởi vì nếu ngừng nỗ lực thì không biết làm cách nào để có thể đến tương lai gặp gỡ phiên bản tốt hơn của chính mình, phải không em?

Em cảm động nhìn thầy, đôi khi ngàn vạn sự tán dương cũng chẳng bằng một lời thấu hiểu. Em lấy khăn lau nước mắt, rồi chợt nhận ra vẫn chưa trả thầy chiếc khăn mùi soa, em đành xin khất vì nó lại bị bẩn mất rồi. Ngặt nỗi, sau đó, em cứ luôn có lý do để không trả khăn cho thầy, khi thì em quên, khi thì em để bẩn, khi thì em giặt chưa khô. Sau khoảng chục lần em khất lên khất xuống, thầy thản nhiên hỏi:

- Em thích chiếc khăn đó à?

Vâng, đúng là em thích thật. Chả hiểu sao lại thích nữa, rõ ràng là khăn nam, thiết kế đơn giản lịch sự, ứ thêu bông hoa đào nào mà em cũng thích mới kỳ chứ. Nhưng em ngại chả dám nói, mặt em đỏ bừng luôn à. Thi thoảng, em mà miêu tả mặt em xanh đỏ tím vàng thì các chị đừng mắng em nói điêu nhé, mặc dù em không đứng trước cái gương nào và cũng chẳng ai nói cho em biết cả nhưng em tự cảm nhận được ạ. Thầy Tâm rất tinh ý nha mấy chị, em không cần trả lời thầy đã nhìn ra rồi, thầy bảo:

- Em có thể giữ chiếc khăn đó.

Úi! Em vui ghê á! Em cảm ơn thầy rối rít luôn! Mỗi tội chả vui được lâu, tại có hôm đi học sớm, em tình cờ trông thấy con Đậu vừa mân mê chiếc khăn thêu hoa lan hồ điệp vừa liếc trộm thầy Tâm. Em giận khủng khiếp. Em cầm chiếc khăn mùi soa của thầy đi lên bục giảng làm mình làm mẩy.

- Em gửi lại thầy ạ.

Thầy gật đầu làm em càng giận.

- Thầy không hỏi lý do ạ?

- Tôi cần phải biết lý do sao?

Eo ôi! Ghét! Em giở giọng mỉa mai:

- Gặp ai thầy cũng tặng khăn như thế thì bao nhiêu khăn cho đủ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK