Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng [7]
…
- Khùng!
- Cứ chửi tao như vậy đừng hòng lấy tiền cược.
- Bà mày ứ thèm!
Vâng, lần này cũng như lần trước, em nói chuyện với thằng Tú chưa bao giờ dùng từ “ứ” cả, em chỉ viết vậy cho lịch sự thôi. Em giận dữ bỏ về, nó kéo em lại, siết tay em đau điếng. Em quát:
- Buông ra.
- Tao có gì không tốt? Nếu mày vẫn còn ghi hận vụ tao làm mày bị bỏng thì tao quỳ xuống xin lỗi mày là được chứ gì?
- Mày điên à? Đàn ông đàn ang, ai bắt mày quỳ mà quỳ? Chả ra cái thể thống gì sất!
Thằng Tú bĩu môi dỗi hờn.
- Kệ. Không ra cái thể thống gì còn hơn bị mày ghét.
- Tao có ghét mày đâu? Hết ghét từ lâu rồi.
- Vậy sao không yêu?
- Cứ không ghét là phải yêu à? Không làm bạn được hả?
- Ứ thèm.
Thằng Tú trong thực tế cũng không dùng từ “ứ” đâu ạ. Nó cũng chả mấy khi lịch sự với em cả.
- Ứ thèm thì thôi. Ứ là gì của nhau cả. OK?
- OK! Bố mày về!
- Về đi! Cảm nắng tí, làm gì mà căng? Mấy bữa nữa hết, qua ký túc xá B6, bà mày dắt đi ăn chè!
Thằng Tú bĩu môi lườm em. Nó lặn biệt tăm rồi lại ngoi lên vào mùa hoa đào nở. Eo, chỗ này em định miêu tả “deep deep” một tí nhưng mà không đủ trình á. Con người em không có miếng tao nhã nào hết nên cái giọng văn của em nó cũng chẳng được mượt mà cho lắm. Các chị đọc bài tâm sự của em thấy không hợp thì bỏ qua nha, đừng chửi em, tội nghiệp em. Thằng Tú khốn nạn chọn đúng lúc em đang ngồi trên giảng đường để í ới:
- Bé Na ơi! Bé Na sai rồi! Sai lắm luôn nha! Anh mày thời gian qua hẹn hò bạt mạng mà vẫn không quên được mày! Tình hình như này xác định anh mê mày cả đời luôn rồi!
Đang trong giờ ra chơi nên bọn lớp em cười nghiêng ngả, cười mà không có miếng kiêng nể nào luôn đó mấy chị. Em chột dạ nhìn thầy Tâm, thầy không có phản ứng gì khác thường cả. Thắng cháu của thầy mới mất nết:
- Cậu Tâm yêu dấu ơi! Lát nữa, cậu cho lớp tan sớm được không? Con có nhiều điều muốn tâm sự riêng với bé Na lắm!
Thầy Tâm thế mà chiều lòng thằng Tú luôn mới sợ chứ. Thầy nhẹ nhàng nhắc cả lớp:
- Tôi không chấm điểm chuyên cần. Nếu như tụi em có thể tự học được thì giờ của tôi không cần lên giảng đường.
Thằng Đạt hồ hởi hỏi:
- Vậy chỉ cần làm bài thi tốt thì sẽ được điểm cao phải không thầy?
Thầy gật đầu. Con Đậu phụng phịu bảo:
- Được điểm cao mà không được gặp thầy thì có nghĩa lý gì đâu? Không nghe thầy giảng bài, em học không vào luôn.
Eo ơi cái thứ con gái gì đâu mà thấy ghét. Thằng Tú tự nhiên như ruồi nhảy vào lớp em rủ rê:
- Vậy hay lớp mình cúp tiết sau luôn đi! Chúng mày đỡ phải học mà cậu tao cũng đỡ phải dạy. Tất cả ra quán nước đậu B6, đợi anh tâm sự riêng với bé Na xong thì anh bao tất!
Con Đậu ương ngạnh phản đối:
- Thèm vào! Có chầu nước đậu mà cũng đòi làm tao nhụt chí học hành á? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở nha! Chúng mày đi hết đi! Để thầy dậy mình tao thôi!
Nó liếc thầy, ỏn ẻn hỏi:
- Thầy! Thầy! Lớp có mỗi một sinh viên thì thầy có dậy không ạ?
Thầy từ tốn trả lời riêng nó:
- Có em ạ.
Em khó chịu trách thầy:
- Em mà hỏi câu đấy có mà thầy chỉ gật đầu hoặc lắc đầu thôi ý! Thế mà cái Đậu hỏi phát thầy trả lời nó tận ba chữ liền. Thầy rõ thiên vị!
Thầy nghiêm nghị hỏi em:
- Tôi để tâm hơn tới những sinh viên có ý chí học tập cao, cần sự giúp đỡ của tôi thì có gì sai không em?
Em bị khớp không trả lời được. Em thề với mấy chị là em ức với cả tủi thân kinh khủng. Thầy hỏi vậy khác nào chê ý chí học tập của em thấp. Tính em khùng lắm luôn, bị bọn trên mạng tế cho như một con chó vẫn mặc kệ được, vậy mà thầy Tâm chỉ hỏi bâng quơ có một câu, em đã để bụng xong em suy diễn đủ thứ. Em dỗi thầy. Em thu dọn sách vở, buồn bã lao ra khỏi giảng đường. Mấy chị có chê em con nít em cũng xin ghi nhận, tại em nghĩ lại cũng thấy mình như con dở hơi, sinh viên đại học rồi mà làm như trẻ lên ba không bằng, dỗi với chả hờn, mệt mỏi thực sự!