“Không biết Chu Vân đã dung hòa được bao nhiêu chữ rồi?” Dương Thiên trong lòng âm thầm nghĩ.
“Chu Vân nhất định sẽ thắng!”
“Chiến thắng thiên tài loài người!”
……
Bên ngoai sân thi đấu, lúc khí thế của Chu Vân hoàn toàn bộc lộ ra ngoai, rất nhiều người tộc Cốt Linh đều điên cuồng hét lên.
Oàng!
Thân thể của Chu Vân đứng trong không trung, chuyển động thanh kiếm dài trong tay, trong chớp mắt hơn trăm ánh kiếm màu xanh xuất hiện, mỗi mọt đường kiếm đều dài hơn mười trượng bao vậy toàn bộ khu vực xung quanh Dương Thiên.
Mỗi một ánh kiếm màu xanh đều có thể dễ dàng giết được người có sức mạnh cấp Hắc Động sơ kỳ.
Những ánh kiếm này so với trước đây thì càng đáng sợ hơn, uy lực ttangw lên gấp mấy lần.
Sắc mặt Dương Thiên không thay đổi, nắm tay vẫy một cái sân thi đấu liền biến thành một thế giới đầy sấm chớp, từng hồi sấm chớp không ngừng, còn có rất nhiều băng tuyết, mưa gió…, cuối cùng thanh đao dài màu đen trong tay Dương Thiên vừa chuyển động liền xuất hiện những luồng sang các màu, sau cùng chém về phía những luồng sáng màu xanh.
Trong không trung, có những tiếng nổ đáng sợ không ngừng vang lên.
Thân hình hai người không ngừng thay đổi, nhưng hai người vẫn ngang tài ngang sức với nhau.
“Mạnh quá!”, Dương Thiên chau mày, sau khi cửu tự được khởi động, thực lực của Chu Vân thậm chí còn vượt qua cả cấp Hắc Động trung kỳ rất nhiều, cho dù Dương Thiên có dùng cả năm hệ pháp tắc cũng không có cách nào đanh bại anh ta.
“Sao có thể như vậy?” Ở một bên sắc mặt Chu Vân chấn động, anh ta biết được thực lực của mình lúc này mạnh bao nhiêu, thời gian một trăm năm này anh ta tập trung toàn bộ tinh lực vào việc dung hòa cửu tự, thực lực đủ để dễ dàng đánh bại người có sức mạnh cấp Hắc Động trung kỳ, kết quả bây giờ lại không thể đánh bại được Dương Thiên.
Dương Thiên đột phá tới cấp Tinh Chủ chỉ mới được ba năm thôi mà.
Từng đợt tấn công không ngừng xuất hiện, trong không trung truyền đến những tiếng nổ vang trời, từng đợt tấn công mạnh mẽ trên mặt đất, thậm chí còn để lại những ánh kiếm.
Sân thi đấu này hoàn toàn là phải chịu đựng sự tấn công của người có sức mạnh cấp Hắc Động đỉnh phong rồi, nếu như yếu hơn một chút có thể đã bị Dương Thiên và Chu Vân hủy diệt rồi.
“Thiên phú của tên Dương Thiên này quả thật quá là đáng sợ rồi!”, ở một nơi khác trong cung điện, có mười mấy người có sức mạnh vô cùng lớn cũng đang quan sát.
“Chu Vân trong vòng một trăm năm này, dưới sự giúp đỡ của chúng ta, hoàn toàn đã dung hòa cửu tự, thực lực tiến bộ vô cùng nhanh, cho dù là người có sức mạnh cấp Hắc Động trung kỳ cũng không phải đối thủ của anh ta, vậy mà bây giờ lại không thể làm gì Dương Thiên.”
“Sự lớn mạnh của loài người cũng không phải là vô lý.”
……
Những người có sức mạnh cấp Viên Mãn thảo luận.
“Nhưng tên Dương Thiên này nhất định sẽ thua. Binh khí của hắn không bằng Chu Vân.”
“Ừm, thực lực của bọn họ ngang nhau, nếu tiếp tục chiến đấu, binh khí của Dương Thiên nhất định sẽ bị hư hại.”
…..
Bọn họ đều có thể nhìn thấy được điểm mạnh điểm yếu của Dương Thiên và Chu Vân.
Trên sàn thi đấu, Dương Thiên không ngừng tấn công, pháp tắc dung hòa làm một, lực tấn công thật đáng sợ.
“Ầm”
Lại là một trận chiến ác liệt, thân hình của cả hai người đều bay ngược về phía sau. Đây lại là một cuộc chiến ngang tài ngang sức nữa rồi.
Trận chiến này trong mắt Dương Thiên lộ ra vẻ nghiêm trọng, binh khí của hắn đã bị hư tổn khá nhiều, nếu đánh thêm vài chiêu nữa thì sẽ hoàn toàn gãy mất. Đao của hắn chỉ là thần binh cấp chin đỉnh phong mà thôi, không thể so được với thần binh cấp mười của Chu Vân.
Sắc mặt Chu Vân lạnh lùng, giống như sấm chớp, tốc độ kinh người, ngoại trừ pháp tắc hệ thủy của anh ta đạt đến trình độ đáng kinh ngạc, pháp tắc hệ phong cũng mạnh không kém.
Sau khi khởi động cửu tự, hai hệ pháp tắc của anh ta đều đã đặt đến trình độ cấp Hắc Động trung kỳ, cùng lúc sử dụng hai hệ pháp tắc càng đáng sợ hơn.
Tuy rằng Dương Thiên đã lĩnh ngộ được năm hệ pháp tắc, nhưng pháp tắc hệ hỏa mạnh nhất cũng chưa đạt đến trình độ cấp Hắc Động trung kỳ. Chỉ có thể dựa vào sức mạnh của tinh thạch Cự Linh Thú mới có thể đạt đến trình độ hiện tại.
Sắc mặt Dương Thiên lạnh lùng nhưng lại không hề lo lắng.
Cuối cùng thanh đao màu đen của hắn bị một đạo kiếm tấn công, gãy làm đôi.
“Binh khí của thiên tài loài người gãy rồi!”
“Haha, thiên tài loài người sắp thua rồi!”
“Chu Vân đánh bại thiên tài loài người!”
“Nhất định sẽ thắng!”
……
Rất nhiều người của tộc Cốt Linh đều hò hết vui sướng.
Thân hình Chu Vân chuyển động, bắt lấy cơ hội, từ một nơi cao trên không bay xuống, tốc độ cực kì nhanh, từ trên xuống dưới vô số ánh kiếm bao trùm lấy Dương Thiên, trực tiếp đánh vào phần đầu của Dương Thiên.
Cả người Đan Lăng căng thẳng, chỉ cần Dương Thiên bị thương, ông ta sẽ ra tay.
Tất cả sự chú ý của mọi người, trong sân thi đấu, khí thế trên người Dương Thiên đột nhiên thay đổi, dường như từ một thanh niên nho nhã biến thành một con hung thú đáng sợ.
Trên người hắn truyền đến từng đợt tiếng gầm thét của hung thú, vô cùng đáng sợ.
Oàng!
Thân hình Dương Thiên chuyển động, người mất đi vũ khí như hắn vậy mà lại không né tránh chủ động tiến lên phía Chu Vân.
“Tìm cái chết!” Chu Vân lạnh giọng lên tiếng, hoàn toàn không lưu tình, trận chiến giữa thiên tài loài người và tộc Cốt Linh, tộc Cốt Linh bọn họ nhất định sẽ thắng.
Gân xanh trên người Dương Thiên nổi lên, nhảy dựng lên, giống như một viên pháo, toàn bộ sân thi đấu dường như truyền đến âm thanh nặng nề. Đối diện với Chu Vân có thần binh caaos mười trong tay, Dương Thiên lại muốn dùng cơ thể mình để chống lại.
Một đường kiếm màu xanh vô cùng sắc bén chém về phía Dương Thiên. Sự tấn công này hoàn vượt qua cấp Hắc Động trung kỳ rất nhiều!
Nhưng Dương Thiên lại trực tiếp dùng nắm tay ra quyền.