"Hôm nay tiểu Thiên quay về, kể từ lần trước rời đi, Tiểu Thiên đã hai mươi năm chưa trở về".
"Đúng vậy! Trách nhiệm trên người Tiểu Thiên quá lớn, thằng bé này quá vất vả rồi".
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan vừa chuẩn bị thức ăn, vừa trò chuyện với nhau, khuôn mặt của họ có vẻ tự hào, nhưng hơn hết lại là đau lòng.
Họ có thể yên tâm sinh sống trên Trái Đất, nhưng Dương Thiên lại không ngừng lang bạt ở bên ngoài, đối diện với rất nhiều nguy cơ sinh tử.
Trong sân của biệt thự, một bé trai khoảng bốn tuổi đang mở to mắt, nhìn về cha mình nói: "Cha, hôm nay ông nội về sao?"
"Ừm! Ông nội con sắp về rồi". Dương An ôm con trai của mình, mỉm cười nói.
Khuôn mặt cậu cũng có vẻ kích động, Dương Thiên rời khỏi Trái Đất lúc cậu mười tuổi, đến bây giờ đã hai mươi năm, thậm chí thằng bé Dương Hiên của cậu đã được vài tuổi.
Phía ngoài cùng, một cô gái mặc trang phục màu trắng đang đứng đó, ánh mắt mong chờ nhìn lên bầu trời.
Xoạt!
Bỗng nhiên, một vệt sáng nhanh chóng từ xa bay đến, sau đó hóa thành một bóng người, đến bên cạnh mọi người.
"Anh Tiểu Thiên!"
"Cha!"
"Tiểu Thiên".
...
Bỗng nhiên, trong biệt thự vang lên từng giọng nói.
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan cũng vội vàng chạy qua, khuôn mặt lo lắng nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên mỉm cười nhìn người nhà của mình, trong lòng lại tràn ngập cảm giác ấm áp.
Đó là mái nhà mà hắn cần bảo vệ mãi mãi.
"Con quay về rồi". Dương Thiên nhìn người nhà của mình, mỉm cười nói.
Chỉ có nơi đây, hắn mới có thể hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng trong lòng, yên tâm tận hưởng không khí ấm áp của gia đình.
"Ông nội". Bỗng nhiên, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói non nớt, sau đó bên cạnh có một bé trai khoảng bốn tuổi kêu lên.
Dương Hiên ngẩng đầu của mình, cậu bé từng gặp Dương Thiên trong thế giới ảo.
"Ha ha, Tiểu Hiên". Dương Thiên liền ôm Dương Hiên.
Trong lòng hắn còn có một cảm giác khó tin.
Tu luyện không có thời gian, trong thời gian ngắn, con trai nhỏ tuổi của hắn đã có con. Chuyện này quả thật khó có thể tưởng tượng.
Lúc này mới mấy chục năm trôi qua, đợi đến mấy trăm, mấy nghìn năm, thậm chí vài chục nghìn năm sau, số người của Dương gia chắc chắc sẽ đạt đến mức vô cùng đáng kinh ngạc.
Trước đó số người thuộc gia tộc Trái Đất rất ít bởi vì tuổi thọ có hạn. Bây giờ, chỉ riêng đột phá cấp Tân Tinh liền có tuổi thọ hai trăm năm, cấp Tinh Vực có tuổi thọ một nghìn năm, mà cấp Tinh Chủ càng có tuổi thọ mười nghìn năm.
Theo cách tính như vậy, sau này số lượng người nhà họ Dương sẽ đạt đến mức nào chứ?
Người một nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ. Dương Thiên cũng hưởng thụ không khí ấm áp hiếm có.
"Đúng rồi, cha mẹ, San San đâu? Em ấy không ở nhà sao?" Dương Thiên hỏi, trước đó hắn cũng không gặp Dương San trong thế giới ảo.
"Em gái con rời khỏi Trái Đất rồi, đi dạo chơi ở những nơi khác". Thẩm Tân Lan lắc đầu nói.
Trong mắt Dương Thiên hiện vẻ lo lắng.
"Không cần lo lắng, bên cạnh em gái con có một nô lệ cấp Tinh Vực bảo vệ, xuất hiện nguy hiểm sẽ kịp thời báo cáo với chúng ta". Dương Gia Quốc nói.
Dương Thiên gật đầu.
Sau một hồi, Dương Thiên nhìn người nhà của mình nói: "Lúc trước con đi đến Thiên Linh Tinh một chuyến, lại phát hiện ra đám người Thiên Linh Tinh rất bài xích người Trái Đất chúng ta".
Vương Nhã Lộ nói: "Anh Tiểu Thiên, trước đó người Thiên Linh Tinh đều rất kính trọng người Trái Đất, nhưng mười mấy năm trước lại lập tức thay đổi, họ chủ động trêu chọc người Trái Đất, hình như muốn đuổi người Trái Đất chúng ta ra khỏi Thiên Linh Tinh, thậm chí trong họ xuất hiện rất nhiều cường giả, đến ba đại Đế quốc như Đế quốc Tử Tinh đều đứng về phía họ".
“Cha, cha không biết đám người Thiên Linh Tinh kia quá đáng đến mức nào đâu, có tới mấy trăm nghìn người Trái Đất chúng ta chết vì họ trong mười mấy năm nay. Nếu không phải chúng ta kịp thời tìm kiếm sự trợ giúp từ người thuộc phân bộ Linh Ngân Tinh của công ty lỗ sâu ảo, chúng ta có thể đều gặp nguy hiểm". Dương An tức giận nói ở bên cạnh.
"Cái gì? Nô lệ cấp Tinh Vực khác thì sao? Còn có Đồng Nhất nữa?" Dương Thiên giận giữ nói.
Lúc Dương Thiên rời khỏi Trái Đất, giao toàn bộ quyền khống chế nô lệ bao gồm Đồng Nhất cho Vương Nhã Lộ.
"Toàn bộ nô lệ cấp Tinh Vực kia đều chết rồi, về phần Đồng Nhất, cũng bị Tử Bá Càn cấp Hắc Động sơ kì giết chết". Vương Nhã Lộ lắc đầu nói.
"Nhưng mà quyền sở hữu của Thiên Linh Tinh dù sao cũng thuộc về người Trái Đất chúng ta, được sự bảo hộ từ phân bộ Linh Ngân Tinh của công ty lỗ sâu ảo, nhóm Tử Bá Càn kiêng kị, cũng không dám tùy ý giết hại. Chỉ có thể dùng một số thủ đoạn thấp hèn".
"Lúc xảy ra những chuyện như vậy, anh Tiểu Thiên vừa vào bí cảnh Tụ Tinh, cho nên mọi người chỉ có thể tự nghĩ cách". Vương Nhã Lộ chậm rãi nói.
"Đa số người Trái Đất trên Thiên Linh Tinh đều chuyển tới các nơi khác, chỉ còn lại khoảng mười triệu người Trái Đất ở lại".
"Hừ! Lá gan của Tử Bá Càn từ đâu mà ra?" Dương Thiên khó mà che đậy sự phẫn nộ trong lòng.
Lúc hắn không ở đây, nhóm người của Đế quốc Tử Tinh ức hiếp người Trái Đất đến mức như vậy.
"Ba ngày sau, tất cả người Thiên Linh Tinh sẽ đến trước mặt mình, mình ngược lại muốn xem xem, Đồ Man sẽ giải thích với mình thế nào?" Dương Thiên hừ lạnh trong lòng.