Ở một nơi hẻo lánh của dãy núi, một thanh niên đang khoanh chân ngồi, nghiên cứu pháp tắc, trong tay anh ta còn có một thanh chiến đao bình thường, đang chầm chậm vung vẩy.
“Muốn sáng tạo ra sự công kích còn mạnh hơn của Hắc Vũ thực sự khó quá, thời gian một trăm năm mà mình vẫn kém một chút, mãi mà không thể đạt đến bước cuối cùng.”, người thanh niên huy động chiến đao trong tay, khẽ lắc đầu.
Nhìn khuôn mặt của người thanh niên này, lại chính là Dương Thiên.
Ba mươi năm trước, Dương Thiên cảm nhận được sự sợ hãi của những người khác đối với hắn, dưới tình trạng một năm không có bất cứ thu hoạch, liền không hành động tiếp nữa, mà là ẩn náu đi.
Phân thân thú Quang Diên ra ngoài, trang bị ba bảo vật là khải giáp Huyết Ngưng, giới Viễn Bi, đao Hắc Phệ, ra ngoài xông pha.
Tuy nhiên, phân thân thú Quang Diễn luôn hoạt động trong khu vực xung quanh Dương Thiên, không đi ra cự li quá xa.
Tiểu Quang đang tìm kiếm khôi nguyên thạch, phân thân thú Quang Diễn mặc dù có thể thăm dò phi thuyền ở bốn xung quanh, nhưng thực lực của người bên trong phi thuyền thì nó hoàn toàn không thể nào biết được.
Gặp phải cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong, nếu trong tình huống bất ngờ, phân thân thú Quang Diễn chưa chắc có thể trốn được.
Điều kiện để cánh cửa kỳ dị của giới Viễn Bi có thể truyền tống phân thân thú Quang Diễn đến khu vực khác là, phân thân thú Quang Diễn không bị áp chế hoàn toàn.
Phân thân thú Quang Diễn có thể tử vong, không có ảnh hưởng gì đối với Dương Thiên, nhưng những bảo vật như khải giáp Huyết Ngưng có thể sẽ bị mất.
Nhưng mà, trên người thú Quang Diễn có trang bị sương mù Tuyết Duyên, chỉ cần gặp nguy hiểm, vẫn có thể bóp nát ngay lập tức. Khả năng để Dương Thiên kịp thời đến thu nhận bảo vật là rất lớn.
Bởi vì những bảo vật đó đều đã nhận hắn làm chủ, nếu ở gần, hắn chỉ cần nổi lên tâm niệm, những bảo vật đó sé tự đến bên người hắn.
Điều may mắn là, phân thân thú Quang Diễn trong thời gian ba mươi băm chưa hề tử vong lần nào, nhưng nguy cơ thì gặp đến mười mấy lần, cuối cùng đều vượt qua chót lọt.
……
Dương Thiên huy động trường đao trong tay, lúc này hắn cũng có thực lực của cấp Lĩnh Chủ trung kỳ, hơn nữa linh hồn cường đại, cho dù đối mặt với cường giả cấp Lĩnh Chủ hậu kỳ, đều có thể ứng đối trực tiếp, không hề dè sợ.
“Không biết bao giờ mới có thể hoàn thiện hoàn toàn thức này?”, Dương Thiên lắc đầu.
Hắn đứng đó, trong trí não thì quan sát Tiểu Quang.
“Thời gian ba mươi năm, Tiểu Quang gần như khám phá hết hàng nghìn tỷ kilomet của dãy núi rộng lớn, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của khôi nguyên thạch. Có thể, viên trước đó chính là viên cuối cùng!”, Dương Thiên thầm nghĩ.
Nguyên nhân chính mà hắn ở lại đây chính là vì khôi nguyên thạch, nếu không hắn đã rời đi từ lâu rồi.
Bất kể là điều Liệt Long nói, hay là tin mà hắn tra được ở Công ty Lỗ Sâu Ảo, đều chứng tỏ sự trân quý vô cùng của khôi nguyên thạch.
Dương Thiên đè nén ý niệm trong lòng xuống, bắt đầu nghiên cứu đao pháp của mình, thời gian khác thì nghiên cứu bí tịch pháp tắc và khải giáp Thần Vẫn. Lúc này sự gia tăng của khải giáp Thần Vẫn đối với xác thịt và pháp tắc của hắn đã đạt đến một trăm năm mươi lần, rất là khủng bố.
Còn bản thân Dương Thiên, hiện tại pháp tắc đã đạt đến một trăm mười sáu lần của cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong.
Dương Thiên tiếp tục nghiên cứu, phân thân thú Quang Diễn không ngừng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu và một số lĩnh ngộ về pháp tắc của nó cũng được Dương Thiên không ngừng hấp thu.
Nháy mắt lại trôi qua một tháng.
Ở sâu bên trong dãy núi rộng lớn, một tia sáng màu vàng kim đang không ngừng di chuyển. Sự phân bố nham thạch bên trong những khu vực gần nó đều đã được nó nắm rõ.
Đó đương nhiên là Tiểu Quang, nó đã khám phá sâu bên trong dãy núi được hơn ba mươi năm rồi.
Tuy nhiên, khu vực này quá rộng lớn, thời gian hơn ba mươi năm, Tiểu Quang vẫn có một số khu vực chưa khám phá.
Soạt!
Người Tiểu Quang trườn bò rất nhanh, nó hóa thành ánh sáng vàng kim, đi ra khỏi một miếng nham thạch, thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện ở trong một không gian kỳ dị.
Không gian này rộng khoảng trăm mét, ở đây gần như đều là đặc ruột, không để lại bất cứ khe hở nào trong dãy núi, nhưng lại trông vô cùng kỳ lạ.
Cả không gian hiện lên một hình trạng kỳ dị.
Vị trí chính giữa của nó trôi nổi một viên đá rất nhỏ, chỉ khoảng mười centimet, hình dạng cực kỳ bất quy tắc, màu sắc thì là màu xám, bên trên nó còn phát ra sự dao động yếu ớt, nhưng sự dao động này truyền ra, nham thạch xung quanh rơi xuống một chút bột mịn.
Nhưng tốc độ này lại rất yếu, gần như khó mà cảm nhận được, có thể vô số năm cũng không có cách nào khiến nham thạch xung quanh bị phá hỏng được môt centime.
Nhìn hình dạng không gian hơn trăm mét này, gần như giống y chang viên đá màu xám đó. Không gian này có lẽ chính là do cục đá màu xám hình thành.
“Khôi nguyên thạch!”, Dương Thiên đang nghiên cứu bí tịch pháp tắc, đột nhiên đứng dậy. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ kích động.
Viên đá trôi nổi trong không gian, rất giống với miêu tả về khôi nguyên thạch. Hơn nữa nhìn hình dạng kỳ dị của không gian này, bây giờ Dương Thiên chắc chắn chín mươi phần trăm cục đá có màu xám kỳ dị, đang trôi nổi trong không gian chính là khôi nguyên thạch.
“Tiểu Quang!”, Dương Thiên ra lệnh cho Tiểu Quang.
Tiểu Quang lập tức lấy ra một chiếc nhẫn không gian, khôi nguyên thạch liền bị nó thu vào trong nhẫn không gian.
“Lạch cạch!”
Lúc khôi nguyên thạch vào đi vào nhẫn không gian, nhẫn không gian đọt nhiên truyền đến một tiếng vang giòn giã.
Sau đó nhẫn không gian bất ngờ vỡ nát. Hóa thành rất nhiều mảnh vỡ nhỏ, rơi thẳng xuống đất.
“Cái gì?”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhẫn không gian nổi tiếng là bảo vật không gian trữ đựng bền chắc nhất, lại bị một cục đá làm cho vỡ nát ngay lập tức, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy.
Phải biết rằng, nhẫn không gian trên người Tiểu Quang, cho dù là khải giáp Thần Vẫn, cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng có thể vào trong đó. Kết quả lại không chứa được một viên khôi nguyên thạch chỉ to khảng mười centimet.