Vương Nhã Lộ không ngừng nói, lại không biết, lời cô nói kỳ thật Dương Thiên đều nghe được.
Sâu trong đầu Dương Thiên, một thanh tiểu đao màu đen rất nhỏ đang dần dần phập phồng, trong không gian bên trong tiểu đao màu đen, thân ảnh Dương Thiên lặng lẽ đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía cô gái vẫn đang nói, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
"Cô gái kia không tệ, ta có thể cảm nhận được những gì cô ấy nói đều là thật tâm, ngươi có suy nghĩ một chút về cô ấy hay không?"
Thân ảnh Huyền Hư đạo nhân xuất hiện bên cạnh Dương Thiên, cười nói.
"Sư phụ, đệ tử vẫn coi Nhã Lộ là bạn tốt của mình, nhưng không có tình cảm ở phương diện đó."
Dương Thiên cười khổ, từ sau khi hắn cùng Long Thiên Y chia tay, nội tâm của hắn đã phong ấn tình cảm lại.
Hắn kỳ thật cũng không biết hắn đối với Vương Nhã Lộ là loại tình cảm gì, nhưng vừa rồi nghe Vương Nhã Lộ nói, hắn thừa nhận nội tâm của mình hơi rung động một chút.
Nhưng mà, hắn đạt được Long Phượng Nguyên Châu, con đường đi nhất định là tràn ngập gập ghềnh, chính hắn cũng không nhất định có thể bảo đảm tính mạng của mình, đặc biệt là khi nghe được lời nói của Huyền Hư đạo nhân đối với thế lực vũ trụ.
Vương Nhã Lộ chỉ là một cô gái bình thường, hắn không muốn liên lụy cô.
Giống như một cô gái bình thường, không có nguy cơ gì, cuộc sống an toàn và ổn định, cuộc sống như vậy mới là những gì Vương Nhã Lộ nên sống.
"Ha ha, hy vọng ngươi sẽ không hối hận!" Huyền Hư đạo nhân cười nhạt nói, trong mắt lại lộ ra một tia hoài niệm, ông nhớ tới ký ức từ lâu.
Ý thức của Dương Thiên nằm trong đại đao màu đen này, lúc trước đại đao màu đen đột nhiên sinh dị biến, hút ý thức của hắn vào trong đó.
Chờ tiến vào trong đó mới phát hiện, thanh đại đao màu đen này không chỉ có uy lực như lúc trước. Đây là một kiện thần binh vô cùng đáng giá, bên trong lại bị phong ấn trùng trùng điệp điệp.
Lúc này một phong ấn này cũng không có được giải mà thanh đại đao màu đen liền có thể phát ra uy lực của thần binh cấp ba.
Đại đao màu đen này tổng cộng có chín phong ấn, mà biện pháp duy nhất giải trừ phong ấn này chính là cung dưỡng linh lực ý thức.
Ý thức, chính là hình thức biểu hiện của linh hồn, nói cách khác, đại đao màu đen này không ngừng cần linh hồn cung cấp mới có thể cởi bỏ từng phong ấn.
Lúc trước thanh đại đao màu đen này hao hết năng lượng, Dương Thiên lại vô thức kích phát điều kiện mở phong ấn, cho nên khiến cho thanh đại đao màu đen này phản ứng mãnh liệt.
Tuy rằng ý thức bị hút vào, nhưng đại đao màu đen này lại nhận Dương Thiên là chủ, cũng sẽ không thương tổn đến linh hồn Dương Thiên.
Dương Thiên lúc này đang toàn lực cởi bỏ phong ấn đầu tiên, hắn phỏng chừng qua ba ngày nữa là có thể mở xong, đến lúc đó hắn liền có thể tỉnh lại.
......
Bên ngoài giường bệnh, Dương Thiên đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, Vương Nhã Lộ bên cạnh cẩn thận bảo vệ.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh được mở ra, xuất hiện ba bóng người.
Một cặp vợ chồng trung niên và một cô bé mười hai hoặc mười ba tuổi.
Khuôn mặt của Dương Thiên có một chút giống với vợ chồng trung niên.
"Tiểu Thiên!" Thẩm Tân Lan nhìn thấy con trai mình nằm trên giường bệnh, nước mắt lập tức chảy xuống, vội vàng chạy đến trước giường bệnh của Dương Thiên.
Phía sau Dương Gia Quốc cùng San San cũng vội vàng chạy tới.
"Anh ơi! Có chuyện gì với anh vậy? Anh bị bệnh sao? Anh mau tỉnh lại đi mà, San San muốn chơi cùng anh mà!"
San San hình như cũng biết anh mình xảy ra chuyện, hôn mê bất tỉnh, khóc lóc hô.
Vương Nhã Lộ vội vàng đứng dậy, có chút câu nệ nói: "Bác trai, bác gái."
"Cháu là Vương Nhã Lộ, người gọi điện thoại thông báo cho các bác sao? Có thể nói cho bác biết, Tiểu Thiên nhà bác rốt cuộc là làm sao không?"
Thẩm Tân Lan lau nước mắt trong mắt một chút, sau đó nhìn Vương Nhã Lộ nói.
Vương Nhã Lộ nghĩ một chút, sau đó nói toàn bộ những gì mình biết cho Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan.
"Bác sĩ nói anh Tiểu Thiên cũng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cũng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại." Vương Nhã Lộ cuối cùng nói.
Thẩm Tân Lan nghe xong, trong mắt còn có nước mắt, đau lòng nhìn Dương Thiên một cái, sau đó nói với Vương Nhã Lộ: "Cám ơn cháu, Nhã Lộ, cám ơn cháu đã đưa Tiểu Thiên đến bệnh viện."
"Không cần cảm ơn, bác gái anh Tiểu Thiên lúc trước đã giúp đỡ cháu rất nhiều." Vương Nhã Lộ vội vàng nói, sau đó nhìn thoáng qua Dương Thiên, nói: "Bác trái, bác gái, nếu các bác đã tới, vậy cháu dẫn các bác đi gặp bác sĩ điều trị của anh Tiểu Thiên, y tá đang truyền dịch cho anh ấy."
Mặc dù Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan nhìn qua đều là người rất tốt, nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy khẩn trương.
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan liếc nhau một cái, trong lòng biết Vương Nhã Lộ có chút tâm ý đối với Dương Thiên.
Ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên trên giường bệnh, nước mắt Thẩm Tân Lan lại rơi xuống.
Dương Gia Quốc ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tiểu Thiên lúc trước nó chịu dày vò lớn như vậy đều chịu đựng được, nhất định là phúc lớn mệnh lớn, nói không chừng ngày mai Tiểu Thiên sẽ tỉnh lại!"
Thẩm Tân Lan gật gật đầu, nói: "Đúng! Tiểu Thiên nhất định là đang ngủ thôi, vài ngày nữa sẽ có thể tỉnh lại. "
......
Liên tiếp ba ngày, nhưng Dương Thiên vẫn còn nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, dựa vào dược dịch mà duy trì sinh mệnh.
"Nhã Lộ, cháu lại tới đây à?" Thẩm Tân Lan nhìn thoáng qua Vương Nhã Lộ, hơi lộ ra một tia tươi cười, nhưng sắc mặt lại rất tái nhợt.
Liên tiếp ba ngày, Dương Thiên đều không tỉnh lại, trong lòng bà bắt đầu lo âu, sợ con trai mình vĩnh viễn không tỉnh lại, đã liên tục ba ngày không ngủ ngon.
"Bác gái."
Vương Nhã Lộ nhẹ nhàng chào một tiếng, sau đó buông quà trong tay xuống.
Ba ngày nay, cô đều dành một ít thời gian đến bệnh viện thăm Dương Thiên.
Cũng có chút quen thuộc với Thẩm Tân Lan, không câu nệ như trước nữa.
"Nhã Lộ, chị lại mua cái gì ngon vậy?" San San chạy tới, mỗi lần Vương Nhã Lộ tới đây đều mang đến rất nhiều đồ ăn ngon.
Vương Nhã Lộ trực tiếp đưa đồ trong tay cho San San, sau đó liền nhìn Dương Thiên.