Dương Thiên không có tâm trạng nghe cô ta nói, nôn nóng bước tới bên cạnh Lý Diễm, hỏi thẳng: “Lý Diễm, cô có biết Vương Nhã Lộ đi đâu không?”
Lý Diễm ngạc nhiên nhìn Dương Thiên một cái: “Nhã Lộ? Lộ Lộ không phải đã quay về thành phố Đồng rồi sao? Vừa rồi không phải anh cũng ở thành phố Đồng à? Anh không gặp được Lộ Lộ sao?”
“Cái gì?” Dương Thiên khiếp sợ. Lúc hắn vừa ra khỏi bí cảnh đã nhận được điện thoại của Vương Nhã Lộ, hắn cứ nghĩ Vương Nhã Lộ an toàn, theo bản năng nghĩ cô vẫn còn ở thành phố Hải.
“Dương Thiên, có mấy câu tôi không biết có nên nói với anh hay không?” Lý Diễm nhìn Dương Thiên, do dự một chút rồi hỏi. Bây giờ thân phận của Dương Thiên không bình thường, cô ta cũng không dám tùy tiện nói chuyện với Dương Thiên.
“Cô nói đi!” Dương Thiên gật đầu.
“Anh và Lộ Lộ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sau khi Lộ Lộ quay lại trường học thì rất hay trốn một chỗ khóc thầm. Chúng tôi đều biết Lộ Lộ thích anh, thế nên cho dù anh không thích Lộ Lộ thì cũng nên nói rõ ràng với cô ấy, đừng để cô ấy phải tiếp tục đau khổ như thế nữa. Chúng tôi nhìn thấy cũng rất đau lòng.” Lý Diễm nói. Mặc dù đây là chuyện giữa Vương Nhã Lộ và Dương Thiên, nhưng hai người là bạn cùng phòng, Lý Diễm cũng không muốn nhìn thấy Vương Nhã Lộ phải đau lòng như thế.
Dương Thiên lẳng lặng lắng nghe, không tự giác mà xiết chặt tay lại. Hắn nhớ tới cô, nhớ tới nụ cười nhẹ nhàng của cô.
“Tôi biết rồi! Tôi sẽ không để Nhã Lộ phải đau lòng nữa!” Dương Thiên nhìn Lý Diễm, gật đầu thật mạnh.
Sau đó, trên không trung xuất hiện một con chim ưng khổng lồ. Dương Thiên lập tức nhảy lên lưng Đại Ưng, nhanh chóng bay về phía thành phố Đồng.
“Nhã Lộ, mau nghe điện thoại đi! Em mau nghe điện thoại đi! Anh đồng ý ở bên em! Em nhất định không được xảy ra chuyện!” Dương Thiên vô cùng nôn nóng.
“Đại Ưng! Nhanh lên một chút!” Dương Thiên cảm thấy mình cách thành phố Đồng rất xa.
Đại Ưng cảm nhận được tâm trạng nôn nóng của chủ nhân thì cũng lập tức tăng tốc đến cực hạn, bay thẳng về thành phố Đồng.
Vừa mới tới thành phố Đồng, Dương Thiên đã nhanh chóng thu Đại Ưng lại. Tốc độ đi trên mặt đất của hắn nhanh hơn Đại Ưng.
Lúc trước, tất cả mọi sự chú ý của Dương Thiên đều tập trung ở tám tuyến phòng thủ kia, hắn không biết con kiến khổng lồ kia đã phá hủy những gì.
Thành phố Đồng rất lớn, diện tích bị con kiến khổng lồ đó phá hủy cho dù chỉ là một phần nhưng cũng là một vùng rộng lớn.
Dương Thiên dựa theo trí nhớ mà chạy tới nhà Vương Nhã Lộ, nhìn thấy nhà của cô nằm trong phạm vi phá hủy của con kiến khổng lồ, trái tim Dương Thiên như chìm xuống dưới thung lũng.
“Nhất định không được xảy ra chuyện! Nhất định không được xảy ra chuyện!” Dương Thiên nhìn mảnh phế tích trước mặt thì vô cùng hoảng hốt. Hắn chạy vào bên trong, hai tay không ngừng đào bới.
Dương Thiên vừa đào vừa thầm cầu nguyện Vương Nhã Lộ không ở đây, thế thì hắn vẫn còn hi vọng gặp lại cô.
Cuối cùng, Dương Thiên đã đào đến tận cùng của đống đổ nát.
Một góc váy xuất hiện trước mắt hắn, sau đó là một cánh tay tái nhợt.
Cả người Dương Thiên sững sờ, sau đó điên cuồng đào bới đống phế tích này.
Tất cả đất đá đã được đào sang một bên, Dương Thiên ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt hắn là một cô gái mặc bộ váy màu trắng, trên người dính đầy bụi bặm, mặt mũi lấm lem, máu văng tung tóe. Trước ngực cô, ngay phần trái tim đã bị một hòn đá sắc nhọn đập náy, máu tươi nhuộm đỏ cả váy trắng. Bàn tay phải của cô nắm chặt lấy chiếc lắc tay màu tím, cả người nhợt nhạt không chút huyết sắc, có một chút đau đớn, nhưng hầu hết vẫn là vẻ thoải mái an yên.
Dương Thiên ngẩn người nhìn cô gái trước mặt, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, không còn nhớ được gì nữa! Đau! Cả người hắn chỉ còn lại cảm giác này! Một cơn đau xuyên thấu tâm gan, từ trái tim lan ra khắp toàn thân.
Dương Thiên run rẩy vươn tay ra, cẩn thận nâng cô gái nhỏ bé trước mặt mình dậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như nâng một đứa trẻ sơ sinh, sợ làm cô bị đau.
Dương Thiên nhìn thấy vết thương ở trái tim Vương Nhã Lộ, máu ở đó đã khô lại, cả người Vương Nhã Lộ cũng đã trở nên lạnh lẽo, cứng đờ.
“Không!!!”
Hai mắt Dương Thiên mờ đi, nước mắt lăn dài trên má. Hắn không thể tin được chuyện này, ôm chặt lấy cô gái trong ngực mà khóc.
“Nhã Lộ! Em mau tỉnh lại đi! Anh là anh Tiểu Thiên! Anh tới rồi! Anh tới tìm em rồi đây!” Dương Thiên không ngừng kêu gọi, muốn đánh thức cô gái trong lòng.
Hắn vươn tay phải đỡ lấy lưng Vương Nhã Lộ, gương mặt tràn đầy đau khổ. Dương Thiên không ngừng truyền linh lực vào thân thể đã lạnh lẽo của Vương Nhã Lộ, nhưng linh lực truyền vào người cô lại như muối bỏ bể, hoàn toàn không ăn thua.
“Nhã Lộ, em đừng đùa với anh được không? Em tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại thì anh sẽ đồng ý với em tất cả mọi chuyện!”
Dương Thiên vừa khóc vừa ôm chặt cô gái vào lòng, cả người đều bi thương. Hắn rất muốn bây giờ Vương Nhã Lộ sẽ tỉnh lại, sau đó vui vẻ nói với hắn: “Anh Tiểu Thiên, anh đến rồi à?”
Nhưng mà người con gái trong lòng hắn vẫn nằm yên không hề nhúc nhích.
Dương Thiên phải gánh chịu một nỗi đau mà trước đây hắn chưa từng trải qua, hắn cảm thấy như mình mất đi tất cả mọi thứ, cả người trống rỗng.
“Tiểu Thiên! Con làm sao thế? Đây... Đây là Nhã Lộ?” Động tĩnh phía này đã thu hút sự chú ý của những người khác. Trong chốc lát, mọi người đều chạy tới đây. Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan và San San nhìn thấy Dương Thiên thì cuống quýt chạy tới bên cạnh hắn.
Nhìn Vương Nhã Lộ trong lòng Dương Thiên đã cứng đờ người, rõ ràng là đã chết từ lâu, Thẩm Tân Lan cũng ngẩn cả người. Bà biết cô gái này, cũng luôn có hảo cảm với cô, không ngờ bây giờ đã không còn chết đời này nữa.
“Anh trai! Chị Nhã Lộ... chết rồi sao?” San San nhìn Dương Thiên thất hồn lạc phách thì sợ hãi hỏi.
“Nhã Lộ... Chết rồi? Không! Cô ấy chưa chết!” Dương Thiên đột nhiên lấy lại tinh thần. Dương Thiên ôm chặt lấy cô, đứng dậy nói: “Dương Thiên này không cho cô ấy chết thì cô ấy nhất định không chết được! Cho dù ông trời có muốn cô ấy chết thì anh cũng sẽ cướp lại cô ấy từ tay ông trời!”
Người thanh niên tuyên thệ chắc nịch, nhưng cô gái mặc váy trắng nằm trong lòng hắn lại không nghe được.